Lượm của con hay thằng tên Pín chả nhớ.

Pín em đây từng
học ĐẠI HỌC cơ đấy, ô hô....
Cơ mà em
không có bằng tốt nghiệp lớp 12. Các bác sẽ hỏi sao chưa có bằng 12 lại
đi học Đại học được?.
Hỏi như thế
có nghĩa là rất ngu và các bác còn gà lắm. Ở đây, việc gì cũng có thể xảy ra
được, miễn là có xiền !!! Tin em đi.
Một hôm em đang
ngồi uống diệu đầu ngõ thì thằng cùng làng tên Tam Sách đến hỏi em có
muốn học Đại học không? Pín em tý sặc diệu mà chết. Em nói tao đéo có bằng 12,
đại học cái đầu buồi. Nó nói ba triệu rưởi xong luôn, khoa Luật
trường đại học Xã hội cái đéo gì Nhân văn í. Tại chức, dĩ nhiên.
Ok chơi luôn vì
sáng diệu lòng lợn rồi ra cổng làng hút thuốc lào, uống chè bồm rồi về ăn trưa,
rồi chiều lại ra bắn thuốc lào, uống chè bồm cũng buồn. Mà đây lại được
tiếng đại học, đừng có đùa nhé !!! Các bác lưu ý ba trẹo rưởi cách đây 10 năm
khác ba trẹo rưởi bi giờ nhé, hé hé...
Vậy là em
thành sinh viên đại học tại chức khoa Luật trường đại học Xã hội cái đéo gì
Nhân văn. Còn thằng Tam Sách cùng làng quả nhiên là thần thông quảng đại. Sau
một tuần mang đến cho em cái giấy phô tô bằng tốt nghiệp lớp 12 của HÀ TÂY. Em
hỏi giấy phô tô đéo tính, bằng tao đâu? Nó nói không cần, phô to công chứng có
giá trị như bằng thật.
Quả vậy, em nộp
vào cùng với hai triệu ông Cụ tiền học lần 1. Thày giáo nhận tiền cười hê
hê hê. Vậy là em thành Sinh viên trường cái đéo gì Nhân văn, ô hô..
Ông già em lập
tức về quê, thịt 1 chó 2 lợn hoặc 2 chó 1 lợn em không nhớ rõ, tuyên bố với họ
hàng rằng thì là mà thằng Pín giờ đã vào đại học, chớ có đùa !!! Diệu vào lời
ra tranh nhau nói. Một ông họ xa lắp bắp lăn tăn về việc em chỉ có bằng lớp 8
suýt nữa bị ăn cả cái bát vào mồm, he he. Tóm lại mọi người vui vẻ cả,
còn Pín em bắt đầu cuộc đời sinh viên trường đéo gì Nhân văn. Nói ra từ
này ngượng lắm, thưa các anh các chị.
Lớp em có cả trăm
người, toàn bác râu ria hoặc các chị đứng tuổi, cũng có vài bạn trẻ nhưng không
nhiều. Các bác ý té ra là được cử đi học, không phải chạy chọt như em, phần lớn
đang làm cơ quan nhà nước. Ở trường thì lành nhưng ra cơ quan có khi hét ra
lửa!.
Bọn em học
10 ngày đầu tiên của tháng, tức từ mồng 1 đến mồng 10, sau đó chờ đến tháng
tiếp theo lại thế, học cả ngày. Sáng em vưỡn diệu lòng nhưng sớm hơn xưa vì
phải đến trường Đại học, khiếp không? Phì hơi rượu quanh lớp cũng là một thú
vui.
Giờ nghỉ
trưa bọn em đi ăn chung nhau theo từng hội. Hội diệu. Hội cùng tỉnh. Hội cùng
bộ. Hội cùng cơ quan. Hội đồng niên. Em tất nhiên vào hội diệu, khoảng 7 thằng,
trưa nào cũng thế, bọn em uống hết vài chai.
Môn
học đầu tiên là môn TRIẾT HỌC. Ái chà chà. Đầu tiên em học hơi chăm, nhớ mang
máng rằng giáo sư nói cái đéo gì đó mông lung lắm, và rằng con gà đéo gì quả
trứng hay ngược lại? Cứ thế mất mẹ một tháng. Mong các bác lưu ý rằng em là
dạng chăm học lên mới nhớ được tên môn học, dạng xuất sắc thì nhớ được môn học
và thêm tên giáo sư dạy môn đó, bọn lười thì chả nhớ cái đéo gì cả!!!
Sau đó đến môn
lịch sử đảng, rồi kinh tế chính trị, rồi chủ nghĩa xã hội khoa học, luật La mã,
rồi cái đéo gì nữa ý, em quên rồi. Thật là vãi cứt, chết khiếp đi được. Bọn
làng em gặp em ở quán diệu lòng cứ gọi là há hốc mồm ra mà nghe em thuyết. Lũ
vô học đó trước tới nay chỉ tuyền nghe chuyện địt nhau giờ được mở rộng tầm
mắt. Vâng, thưa các anh các chị, cứ gọi là há hốc mồm ra nghe em thuyết ...
Em thường tập
trung học vào buổi sáng. Trưa diệu xong là em ngủ.
Làng em có câu
"CĂNG DA BỤNG, CHÙNG DA MẮT" nên em vào lớp là ngủ. Giáo sư nói gì kệ
mẹ. Đầu tiên em ngủ gục xuống bàn, sau thấy không tiện nghi nên em chui xuống
gầm bàn ngủ. Ở cuối lớp luôn có 2 cái bàn không có ghế nên em chui xuống đó
ngủ. Hôm nào say quá em nôn ở bên này thì lại dịch sang bên kia, kê viên ghạch
gối đầu, dặn bọn hàng ghế trước nếu có đứa mới đến thì bảo nó cẩn thận không
đạp phải mặt.
Giáo sư cầm cái
micrô với 1 đoạn dây dài 2 mét nên chỉ nhồng nhồng quanh 2 mét đó
như con chó bị xích. Phải công nhận nằm phê phê nghe giáo sư giảng bài à uôm, à
uôm vào ra phết.
À mà địt mẹ bọn
giáo sư phát, chúng mài cứ đọc như tụng kinh thế thì bố thằng nào mà chả
buồn ngủ ?
Em học được gần 2
năm thì bùng vì phải nộp tiền. Hồi đó em túng, mấy lại biết gì đâu mà thi? Thêm
nữa cái tiếng hão đại học không làm em no bụng. Gì thì gì, cả làng đã biết em
đi học đại học Xã hội cái đéo gì Nhân văn rồi. Mấy lị cái bằng giả khiến em
không yên tâm. Em bỏ phắt.
Nhưng đừng có đùa
với em, thỉnh thoảng kể chuyện gì, em thòng thêm câu "Cái thời tao
còn là sinh viên, choác choác choác", nghe phê hơn hẳn, hố hố...
Sau đó vài năm
gặp lại một thằng học cùng, nó nói mày bỏ thế lại là cao, đến lúc sắp tốt
nghiệp bọn nó bắt nộp bằng xịn. Đến gần nửa lớp không có bằng 12. Mẹ chúng nó.
Đến giờ em cứ
băng khoăng cái câu " dốt như chuyên tu, ngu như tại chức". Nó đúng
với ai chứ đéo đúng với Pín em. Bởi em bỏ mẹ nó lâu rồi. Haizz.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét