Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Đá vẹo


Đcm lâu mới lên phố nhớn, nghễnh ngãng nên đỗ xe trên vỉa hè. Bọn thanh tra giao thông ào tới đòi xem giấy tờ để xé giấy phạt. Mình kẹp đăng kiểm 2 chim, đưa thành khẩn.

Một thằng giở sách đọc, theo quy định ở nghị định 34 sửa đổi sang nghị định 71, lỗi này 6 đến 8 chim, giữ bằng một tuần.

Mình bẽn lẽn, cho em thực hiện phương châm nhà nước và nhân dân cùng làm. Rồi móc thêm. Khốn nạn tuyền tờ 5 chim. Thôi đành...

Thằng kia giả mình 2 chim ban đầu, kẹp thêm 2 chim nữa vào đăng kiểm đưa lịch sự. Rồi phán, đúng phương châm nhà nước và nhân dân cùng làm nhá.

Mình hài hết cả lòng. Hãy đớp văn minh và công chính thế cho dân nhờ.

Khớ khớ khớ...

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Học thuyết dạy vợ

Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Lão thầy bói già


Mình mở phần tin nhắn lưu trữ trong điện thoại, thì gặp một tin nhắn do chính mình soạn và lưu lại trong đó từ hồii xưa, có nội dung:

“Em biet em rat co loi voi chi. Em khong dam doi hoi nhieu, em chi xin chi cho em la mot phan nho cua anh X… la em man nguyen roi. Con vi tri cua chi thi khong bao gio em dam tranh danh. Cung phan dan ba voi nhau, xin chi tha thu!”. (X… là một cái tên cụ thể)

Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc tại sao mình lại đặt mình là nhân vật nữ khi soạn tin nhắn? Đầu đuôi câu chuyện thế này:

Chả là dạo mình sắp cưới vợ, có hai thằng bạn tới nhà mình lôi mình đi nhậu, ăn lẩu đêm, lí do là để chia tay đời trai. Hai thằng này vốn đã lấy vợ cách đây bẩy tám năm, bình thường mình với chúng nó xưng hô với nhau tao tao mày mày. Nhưng hôm ấy chúng nó xưng “anh”, gọi mình là “cu”. Thái độ cực kì trưởng thượng! Ngồi quán lẩu vỉa hè, hai thằng này mồm vốn sủa nhanh như súng máy, giờ cùng chĩa vào mình nã:

- Hôm nay bọn anh gọi cu ra đây biết để làm gì không? Là để trang bị cho cu ít học trình, để lấy vợ rồi còn biết đường mà ứng phó với vợ!

- Cu đừng tưởng cu vẽ được mấy cái tranh đã là biết làm nghệ thuật. Nghệ thuật của mọi nghệ thuật phải là nghệ thuật điều trị vợ.

- …

- Cu đừng cãi! Việc mà cu nên làm bây giờ là hứng lời bọn anh, rồi chép vào sổ, rồi vắt tay lên trán mà nghiền ngẫm!

- Riêng về dạy vợ thì kinh nghiệm bọn anh đây ngót nghét mười năm. Kiến văn nhiều như lông...

- Không những thế mỗi thằng bọn anh còn sáng lập một pho bí kíp…

- Như cu, chịu khó chăm chỉ học bọn anh, thì may ra ngoài ba năm cũng có chút bản lĩnh.

- Còn không, thì mạt đời đầu chồng mông vợ, biết chưa!

- …!

Chúng nó xổm chân trên ghế, hất chai rượu cho mình, bảo:

- Rót!

Mình mồm mép vốn chẳng kém, nhưng lần này gặp phải hai thằng cùng lắm mồm hợp công, đâm cãi cũng khó lại! Được thể, chúng nó càng lấn.

Từ đầu buổi tới cuối buổi, câu chuyện trong bàn lẩu xoay quanh phương pháp dạy vợ. Về vấn đề này cả hai thằng đều khoe, mỗi thằng chúng nó chế tạo hẳn một học thuyết dựa trên nền tảng triết học thâm hậu: cương và nhu, khi đưa vào thực tiễn không chỉ dạy thành công một vợ mà dẫu có cả bầy vợ vẫn áp dụng tốt. Nói kĩ về hai học thuyết này thì chả nên, vì nó vừa dài, vừa lắm chi tiết lù mù hoang đường, tổ phí thời gian! Nhưng vắn tắt nội dung có thể hiểu là:

Cái thằng sáng tạo học thuyết Cương nói: trong các giống nòi sinh ra trên toàn vũ trụ thì không có giống nào quái đản, thâm độc và bất trị như giống vợ. Học thuyết cương không phải là dạy đàn ông cách quái đản, thâm độc hơn vợ, mà là chỉ ra cách điểm trúng chỗ hiểm của vợ. Mà yếu huyệt của đàn bà là cực kì mê tín dị đoan, nên đàn ông phải làm sao biến mình thành vị như thần. Được thế thì chỉ cần ra uy, không cần lời, mà vợ vẫn tự giác vào khuôn khổ.

Thằng sáng tạo học thuyết Nhu thì nói vợ đương nhiên là địch, mà "Đối với địch phải cương quyết khôn khéo". Nhưng mặt khác vợ cũng như trẻ con, nên phương pháp giáo dục lại phải có lúc mềm mỏng, tức là bên cạnh cho ăn roi, lại phải vừa thưởng kẹo. Võ công đạt tới thượng thừa thì chồng không khác gì nghệ sỹ dạy thú trong rạp xiếc, tươi cười đấy mà vợ vẫn răm rắp theo hiệu lệnh, nên phương pháp này nhân văn hơn phương pháp làm thần!

Học thuyết gia cương đang vỗ đùi đen đét tán thưởng học thuyết gia nhu, nhưng đến cái câu so sánh này, học thuyết gia cương bặm mặt. Hai thằng nổ trận cãi vã. Những câu đại để như “cứt”, “đồ con bò”, “thằng ngu lâu”… văng tung tóe trên bàn lẩu.

Hai học thuyết gia càng cãi hăng, mình nghe, càng thấy cương nhu lộn tùng phèo, rối rắm, bí dị. Chợt thấy hai chiếc điện thoại của hai thằng vứt lăn lóc trên bàn, mình tiện tay cầm chiếc của học thuyết gia cương lên ngó nghiêng. Lúc mở danh bạ bấm vần “V”, thấy hiện lên trong máy chữ “Vo kinh yeu”. Mình bèn cầm nốt chiếc điện thoại của học thuyết gia nhu, mở ra, thấy danh bạ ghi “Vo la tat ca”.

Ai đọc đến đây, xin nhớ lại cho cái tin nhắn được nói đến ở đầu câu chuyện. Mình soạn tin nhắn ấy nhân khi hai thằng kia đang say máu đấu khẩu. Số của “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca” đã được copy, lưu trong điện thoại mình. Tin nhắn soạn xong, mình liền gửi cho “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca”.

Năm phút…, bảy phút…! Thế rồi đột nhiên điện thoại mình reo, “Vo la tat ca” đang gọi. Mình bước khỏi bàn, tới chỗ một em gái phục vụ quán, chìa điện thoại cho em này, mình nói:

- Em nói “alo” hộ anh vào đây nhé!

Em phục vụ quán nhìn mình tuy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thắc mắc gì. Em “alo” xong, mình ghé điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi giọng của "Vo la tat ca":

- Cô là ai?

Mình tắt điện thoại, tắt luôn nguồn.

Thành thật, mình không chủ ý chơi ác. Vì số điện thoại của mình trong máy hai thằng kia sờ sờ ra đấy, vợ chúng nó có nghi ngờ, có ba máu sáu cơn thì cũng chỉ một lúc, chứ tra danh bạ máy chồng là sẽ biết mình đùa.

Từ lúc đó tới tận cuối buổi, điện thoại của hai học thuyết gia vẫn im lìm. Khi chia tay, mình vái mỗi thằng một cái:

- Được nghe hai quí mày điểm chỉ, đầu óc tao trước u mê, giờ sáng rỡ ràng như được lắp đèn!

Hai học thuyết gia này làm một cử chỉ phẩy tay, bảo:

- Cu thế là có hiểu biết, như số cu cũng là may lắm, nên hôm nay mới được ngồi nghe bọn anh đạo đàm!

- Mà cu đừng có nghĩ bọn anh cãi nhau, phải hiểu là bọn anh tranh luận! Chân lý được tìm thấy qua tranh luận mới là chân lý xịn, hiểu chưa!

- Dạy vợ theo trường phái nào là tùy cu, nhưng được bọn anh truyền thụ cho một buổi thế này là bằng đọc hàng trăm cuốn bí kíp! Sau này có bị vợ bắt nạt gì, thì cứ tìm bọn anh, bọn anh sẽ chỉ giáo!

Rồi thằng nào về nhà thằng nấy. Khi đó khoảng mười giờ đêm.

Đoạn kết

Một giờ sáng, mình đang ngủ, thì điện thoại rung. Học thuyết gia nhu – chồng của “Vo la tat ca” gọi. Mình bấm nghe, nhưng không trả lời. Đầu dây bên kia, tiếng thằng chồng đang năn nỉ:

- Đây, số thằng Nguyên (tên mình) chứ thằng nào! Em nghe đi!

- Vừa nãy rõ ràng tôi nghe giọng nữ “alo”!

- Em cứ gọi lại mà xem, số thằng Nguyên, anh thề!

- Anh Nguyên à? Có phải anh Nguyên không? Ai đấy? Có thấy ai trả lời đâu?!

- Ông Nguyên ơi, ông trả lời vợ tôi phát đi!, ông Nguyên ơi – giọng thằng này trở nên bi thảm – Tôi lạy ông! Ông chơi kiểu này chết tôi. Tôi bị đứng ngoài đường hai tiếng rồi đấy!

Số phận của học thuyết gia cương - tức chồng của “Vo kinh yeu” thê thảm hơn, điều này sau mình mới biết. Chả là thằng ấy về nhà, vợ nó lôi cái tin nhắn ra tra hỏi. Thằng chồng cũng hiểu ngay có thằng nào đùa, mới cắt số từ máy vợ để nhắn sang máy mình, để so. Nhưng thằng này hoặc ngu tiếng Anh, hoặc rượu biêng biêng,... thành bấm nhầm, xóa cả tin nhắn. “Vo kinh yeu” cho là chồng có vấn đề ám muội, nên cố tình phi tang số, tiện cái chảo, thị nhằm trán chồng phang một chưởng…

Sau vụ ấy đương nhiên mình bị hai thằng này mạt sát xỉ vả cả tháng. Nhưng cái tin nhắn của mình thì không mất. Chuyện loang, nên nhiều thằng bạn mình truyền cho nhau tin nhắn ấy, thỉnh thoảng lại thấy hiện lên trong điện thoại vợ một thằng nào đó. Cũng may, là không có tai nạn đáng tiếc, nhưng để đề phòng, nhiều thằng sửa hẳn tên vợ trong danh bạ.

Mình cưới vợ xong, vài lần điện thoại vợ mình cũng nhận được tin nhắn ấy từ số lạ. Có lẽ cái tin đã chạy lòng vòng nhiều nơi lắm rồi, mà chạy lòng vòng quá, thì rồi người ta cũng chẳng còn nhớ ai là bố đẻ của nó!

Nhà Cuối Ngõ

Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Ngà là con gái mụ Điếc, nhưng không hề điếc. Ngà lấy chồng ở ngõ bên cạnh, chưa có con. Buổi tối Ngà bán bún ngan vịt ngay cửa nhà.
Chồng Ngà là tổ trưởng tổ kéo đường dây điện, thường đi công trình xa. Thằng này cục. Ngà lại là loại đáo để. Hai vợ chồng hay choảng nhau.
Có gã hàng xóm cạnh nhà Ngà buổi tối sang ăn bún khuya, thấy Ngà tươi, mỡ, chồng lại đang đi vắng… Nhìn quanh quán thấy chẳng còn ai, gã hàng xóm lúc đỡ bát bún cố chạm tay vào vú Ngà, bảo: “Thêm cho anh tí thịt thừa ở ngực nhé!”. Ngà đang cầm muôi nước dùng nóng chan luôn vào đũng quần gã…
Gã hàng xóm bỏng, mà không dám kêu ai. Hàng tuần giời đi đứng như thằng sa đì.
Chồng Ngà đi công trình về, ngủ mê mệt. Ngà mở điện thoại chồng thấy có ảnh chụp chồng vừa hát, vừa lúi húi móc rốn mấy cô em môi đỏ trong hàng karaoke. Thằng chồng đang ngáy há hốc mồm, Ngà nhặt chiếc guốc, nhè mồm chồng bổ, chửi: “Thằng đĩ, bà ở nhà giữ bướm cho mày, hầu hạ cả bố mẹ mày để cho mày đi sướng bậy à?”. Thằng chồng rách môi, gẫy nửa răng cửa liền tóm tóc vợ, dúi, lên gối uỳnh uỵch. Ngà thò tay tóm dái chồng bóp nghiến, chồng phải nhả tóc.
Ngà bỏ về nhà mẹ đẻ. Thằng chồng Ngà lôi hết đống guốc của vợ chặt sạch.
Sáng hôm sau thằng này đi làm, dái đau, chân bước lạng dạng. Ra ngõ, chạm mặt gã hàng xóm, thấy gã kia nhìn trộm mình lấm lét, lại cũng bước lạng dạng hệt mình, mới bảo: “Ông tương bỏ mẹ mày giờ! Mày thích nhại ông à?!”


Vô đề...

Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Mẹ mình qua nhà mình, biếu vợ mình cân cam, nói: "Thôi thì trăm sự nhờ con, giáo dục sao cho nó thành người tử tế hộ mẹ, chứ 36 năm nay mẹ chịu thật rồi!".
Vợ mình mếu máo nói: "Cân cam này con không dám nhận đâu, vì con chỉ mới thử dạy anh ấy tí tiếng Anh, có lần giảng anh ấy không hiểu, anh ấy quay sang cốc đầu con, bảo tại trình độ sư phạm con kém!"
Cái con bé ấy nó ngu quá! Vừa 1000 năm Thăng Long Hà Nội xong mà vẫn cứ gân cổ hát: "Hà Nội ơi có tự bao giờ", mình chen vào nhắc, lại còn cáu...
Mình làm cuốn sổ chi tiêu gia đình, ghi: Ngày 2 tháng 6, (tức là ngày thứ 10 sau khi cưới nhau) nhà còn 5 củ hành, 7 củ tỏi, 4 gói rưỡi bột tôm, 0,71 lít nước mắm... Cơ mà phải ghi chép thế vì cái vợ của mình hoang lắm!
Thị vợ mình sống ở tây lâu, vác về mấy cái tư tưởng nào quyền của đàn bà, rồi nam nữ bình đẳng... Mình là cứ theo trường phái Âm lịch, ba ngày thụi một trận nhỏ, năm ngày thụi một trận to. Kết quả: vợ ngoan như cún! Anh em đàn ông nên chung tay bảo tồn văn hóa dân tộc bằng cách noi gương mình.
Có thằng cha bác sỹ Thái Huy Phong nào đấy xưng là khám bệnh từ thiện, rồi lừa được bao nhiêu tình. Mới đây thằng ấy bị chị em xúm vào vạch mặt xỉ vả. Thú thật, mình ngưỡng mộ nó quá, mới quyết tâm trưng cái biển bói từ thiện ở mẹt bói nhà mình, biết đâu...! Nhưng, lúc đổi laothayboigia thành laothayboituthien, chị em toàn đọc là "tự thiến"...
Mình bảo với bố nàng: "Cháu là họa sỹ, lại có tâm hồn thi sỹ văn sỹ... và còn là tiến sỹ tâm linh!".
Bố nàng bảo: "Nhiều "sỹ" thế, thì tốt, nhưng đừng có mà liệt... !"
Em làm văn phòng, và mình đang cưa em. Một hôm em chat với mình, nửa chừng em nói: "doi em cai dat cai ctrinh moi vao may da".
Mình vội vàng nói: "em ơi, không cần cài đặt trinh mới đâu, cứ dùng trinh cũ cũng được!".
Em nói: "tôi cài chương trình mới cho máy tính, chứ trinh trinh chiếc chiếc cái giề!!!".
Mình tẽn tò, mới nói: "thế mà cứ tưởng "ctrinh" là em viết thừa chữ "c" - rồi vớt vát thêm - "ý anh là không quan trọng trinh mới hay cũ, kể cả em đang dùng trinh china, cũng tốt!".
Kể chút chuyện về STATUS. Thời blog Yahoo360, Bói già theo dõi Suzuki Cup. Mấy trận đầu đội tuyển Việt Nam đá chán, be bét, Bói già ghi status: “Than ôi bóng đá nước nhà / Xem xong muốn tụt quần ra gãi...”. Trận bán kết đá hay, dân tình đổ xô ra đường cổ vũ. Bói già ghi status: “Hoan hô bóng đá nước nhà / Phen này phải tụt quần ra diễu hành!”. Trận chung kết, Việt Nam thắng. Vô địch. Mùa đông đang cực lạnh, Bói già ghi status: “Tụt quần dẫu rét rụng chim / Diễu hành cái đã, về tìm chim sau”. Các em gái liền chạy qua ầm ĩ kêu: “Em nhặt được... của Bói”. Rõ là điêu!!!
Sức hấp dẫn ở con người mình quả là khó lường! Dù hiện tại mình đang phải nằm viện vì xuất huyết dạ dày, thế mà cô em sinh viên trường y xinh nõn cứ tranh thủ sờ mó khắp bụng mình, rồi thốt: "Ôi, anh béo thế!"
Mình vừa mua chiếc quần đùi, còn nguyên tem, lúc qua nhà vợ thì bỏ quên. Hôm sau thấy bố vợ mình mặc chiếc quần đùi ấy. Suy nghĩ ba đêm, mình quyết định biếu bố chiếc quần đùi vừa mua, cho hiếu.


Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Luận về tục


Một ngày mà không nói tục nó nhạt miệng lắm, mình chợt nghĩ đến cuộc sống trên các nẻo đường đã từng đi qua, những chuyện tục tằn phồn thực nhiều và đa dạng không kể xiết. Nay ghi lại trên blog này để mọi người cùng thấy, cùng nhớ, để rồi cùng góp phần trao đổi xem nó là văn hóa hay là rác của văn hóa. Nếu nó có một giá trị thật thì cũng nên nhìn nhận, đừng để nó phải tủi thân.

Các bạn có thể chê các câu chuyện này là bẩn tưởi, nhưng nó lại cứ tồn tại bền vững một cách tự nhiên trong dân gian, Có thể nó không nằm trong đám comple cavat cổ cồn, khăn xếp áo lương lịch lãm, Nó không bao giờ được đưa lên giấy vì các nhà biên tập cắt phéng luôn từ lúc nó còn đỏ hỏn trên trang chép tay. Nó tồn tại giữa đời, ở chỗ có không khí bố cu mẹ đĩ, nghĩa là chỗ dân dã. 

Nào chúng ta cùng bắt đầu thư giãn!

Trên 40 năm trước, tôi nghe chị gái mắng một đứa sống dựa dẫm bằng ca dao thế này: 

"Còn Tàu còn nhiễu Tam Giang
Tàu về bắc quốc mo nang che lồn"


Lúc ấy tôi còn bé, chuyện buồi lồn cặc dái chim cò nghe hằng ngày, nào ai bảo nó bậy bạ gì đâu, nó chỉ xếp ở dạng nó tục, tức là một lối dùng từ, một cách diễn đạt của người dân quê. Sau này học nho thì mới thay của quí kia bằng dương vật, âm vật. Cái chữ Tàu này, với tôi nghe nó nghèo nàn chết mẹ. Nhưng lại được coi là lịch sự! Làm như là theo anh Tàu thì các thứ đó trông khác đi, xinh xắn, lịch lãm, sạch sẽ hơn không bằng.

Cách đây khoảng chục năm cô Bế Minh Hà ở nhà xuất bản Văn hóa dân tộc, nhặt nhạnh ca dao để làm tập nhỏ bỏ túi, tôi bảo có dám in, tôi cho một đống đây nè, cô gái yêu chồng, không phải chỉ" 

"Chồng ta áo rách ta thương
Chồng người áo gấm xông hương mặc người" 

Mà còn có:

"Chồng người thông phán thông tòa
Chồng em thông điếu cũng là thày thông". 

Thông điếu là thông cái se điếu bát, chồng em chỉ là thằng vô tích sự, chỉ biết ngồi hút thuốc lào vặt thôi, nhưng em yêu thày... thông(!), biết "thông điếu bát". Nhưng khi chê: 

"Chồng người đánh giặc sông Lô
Chồng em ngồi bếp rang ngô cháy quần"

Được in trong ca dao dân ca Việt Nam, nghe thương thương cũng chẳng thể sướng bằng câu ca dao không in vào sách: 

"Chồng người buôn ngược bán xuôi
Chồng em ngồi bếp để buồi chấm gio"! 

Nghe xong Bế Minh Hà cười méo cả mồm. Nó bảo cứ tưởng tượng cái đấy nó mềm nhẽo giống cái bánh nẳng buông lõng thõng lại dính tí gio ở phía...đầu là không làm sao nín được. Sau kêu đau cơ bụng mấy tuần. Lại bảo bây giừ muốn giữ eo thì không cần thuốc men dụng cụ gì, cứ nhẩm đọc câu ca dao ấy của anh rồi ôm bụng cười là đủ. 

Còn câu câu dao tả cô bé ngơ ngơ mới hay hay lạ: 

"Sáng răng em tưởng tối trời
Em ngồi em để cái sự đời em ra
Sự đời như cái lá đa
Đen như mõm chó, chém cha cái sự đời". 


Sông Thao, một biên tập viên của nhà xuất bản nghe xong, tự nhiên lăn đùng ra đất như phải gió, gần phút sau mới nghe ak ak ak. Ôi hóa ra là em cười, cười liên tu bất tận, miệng nói: Khiếp, kinh tởm, anh này lắm chuyện (đã thế sao lại luôn dỏng tai nghe cơ, lại cứ thích nghe trộm những chuyện ngu ngu kiểu này). Phút sau nàng ngồi lên được thì nước mắt đổ ra giàn dụa, mặt đỏ linh căng, cứ hic hic lên cơn nấc suốt mấy ngày sau đó, hỏi sao cũng không nói, lại tiếp tục hic hic hic như con dở hơi!

Có một lần trò chuyện với nhà văn quá cố người Tày Hoàng Hạc, tôi giật mình khi nghe ông đọc câu thành ngữ của dân tộc ông: 

"Mạ bấu khuýu pền bẻ
Hi nắm ẻ pền non"

Thôi thì cứ dịch nguyên ngữ cho bà con dễ hiểu nghĩa của thành ngữ này: Con ngựa mà không cưỡi thì nó thành con dê/Lồn mà không biết địt thì nó sẽ thành con sâu. 

Xa gần gì thì cuối cùng là nhắc người đàn ông cần phải hiểu biết đời sống tình dục. Nó không phải chuyện cười, cũng không phải chuyện tục dù chữ nghĩa bày ra ở đây tưởng như ê chề! Đó là giáo dục về đời sống sinh sản mà các báo hay nói trong mục tình yêu giới tính. Đấy nha, đừng có nghĩ cha ông mình chả biết gì, trong dân gian đã nói từ lâu rồi.

Người Thái, người Tày lại có câu: 

"Mì ngần mì xèn kha kháy kha
Bấu mì ngần xèn kha kháy phà"

Nghĩa là có bạc có tiền, chân gác chân/ không có tiền bạc, chân gác chăn rất hóm và rất chân thật. Có thể ngụ ý rằng không tiền không bạc thì không lấy nổi vợ, tối nằm một mình thì chân gác lên chăn mà thôi. Cũng có thể là chỉ chuyện không tiền bạc thì đừng mơ tới chuyện đi chơi gái.

Ông Đinh Ân, người Mường, một nhà nghiên cứu văn hóa dân gian, một lần cho tôi nghe câu tục ngữ Thái thế này: 

"Nhá heng kha, va heng hi"

Nghĩa đen của nó là đừng tưởng cứ trông thấy đùi là thấy được lồn. Tục ngữ muốn nhắc anh đàn ông phải tỉnh táo trong mối quan hệ tri gái, đừng có lúc nào tưởng bở mà vỡ mặt!

ĐỖ ĐỨC

Nhầm nhà

   

   Qua diệu say quá, taxi đưa về nhà lúc nửa đêm, vừa bấm chuông cái vợ chạy ra mở cửa bẩu " Anh hỏi ai ạ"?? Mình bẩu, đỡ.. đỡ anh vầu nhà cái. Vợ bẩu "Anh ơi anh nhầm nhà rồi". Nói xong đóng cái zầm..đcm mình lầm bẩm, lẩm bẩm he he nhẽ nhầm mẹ. Mà địt cụ sao có nhà thằng bỏ mẹ nầu giống nhà mềnh vại giời...

   Mình ngậm ngùi quay ra, đi được đoạn, thấy em ẻm mở cửa gọi với "Anh gì gì ơi..anh gì gì ơi...Thôi khuya rồi anh vầu đây ngủ tạm. Chứ anh say thế nài ra ngoài zó mái nguy hiểm nắm vầu đây vầu đây"...

   Mình hí hửng hí hửng quai đầu lâu, bước thật nhanh ko nàng đổi mẹ ý he he chả mấy khi gặp chiện mai mắn tốt đẹp như nài. Chắc ông bà để phúc chứ cái thằng ba bựa như mình thì làm chó có cái phước đó nhẻ.

   Sảng mở mát thấy vợ nằm cạnh, đm hốt hoảng, đm hốt hoảng quá, mất mấy giây định thần há há. Mụ mủ mở mắt cười tươi như hoa, nhiền mình âu he he yếm, rùi véo cho phát vầu đít bẩu. "Hum qua anh mần gì dữ thía"...bố khỉ.

Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Khám mắt


Hôm rồi đi khám mắt vì cái kính bị gẫy càng. Đành nghiến răng lên đời cái kính mới cho sang vậy.
Gớm, cái hiệu kính rõ to ở Thủ đô có khác, đến hay, đầu tiên là lấy vé - mịa, toàn em đèm đẹp trở lên, lại còn chịu khó hở thịt nữa chứ.
Đến khâu khám thì choáng hơn, duyên hay do may chả biết được em rõ đẹp lại nuột nữa khám.
Gớm, máy móc thì rõ hại điện, mình có ngó đâu, áo em trễ cổ rõ sâu, lại váy em quá ngắn. Đéo hiểu thế nào mà mắt ở nhà rõ mờ, quáng thế mà lúc ý sáng rực như đèn pha tàu hỏa, soi rõ kỹ.
Em ấy phán câu lạnh hết cả chim: mắt anh tinh thế đi khám làm gì ?
Mịa, cái con ngố này - không đến đây sao mắt anh lại sáng được.
Các bờ rô mắt mờ, chân lẩy bẩy đi khám ở các phòng khám mắt sang ấy sẽ được rửa mắt, tinh chim ngay è.

Nhặt từ mồm Châu điên 3

Có thằng bạn học Mỹ thuật công nghiệp cùng mình, giờ chuyển sang đi buôn ở Lạng Sơn. Nó mời gã trưởng phòng ở cục thuế của một tỉnh mà công ty nó hay vận chuyển hàng qua đi nhậu.
Trong cuộc nhậu, gã trưởng phòng này kể ở tỉnh lão có đền thờ ông Lý Thường Kiệt ba lần đánh quân Nguyên, ai đi buôn thì nên về đấy thắp hương. Thằng bạn mình nói:
– Trần Quốc Tuấn mới đánh quân Nguyên chứ!
Gã trưởng phòng cục thuế nói:
– Mày nhầm rồi! Là Lý Thường Kiệt. Lịch sử mày hiểu thế đéo nào bằng anh!
Thằng bạn mình có tí rượu vào, mặt sưng lên, vẻ muốn cãi lắm. Mình mới góp mồm:
– Anh nói đúng rồi, Lý Thường Kiệt sai Tư Mã Ý đánh Thoát Hoan, Thoát Hoan còn phải chui vào ống đồng chạy.
Gã trưởng phòng cục thuế nhìn thằng bạn mình, đắc thắng:
– Đấy, thấy chưa, mày hiểu thế đéo nào bằng anh về sử!
Lúc đi đái, thằng bạn mình nói với mình:
– May mày chen vào, chứ tao cãi, mà nhỡ thằng ấy thù vặt thì có ngày mình ôm mồm vì ông Lý Thường Kiệt!!! Cái loại mình đi buôn, thằng thuế nói đéo gì chả đúng!

Bánh đa méo


Các phê bình gia về Nghệ thuật nói đại để như: cần đến với nghệ thuật bằng tinh thần trinh trắng, ngay cả đứng trước mẫu khỏa thân phải chuyển hóa nhục cảm thành khát vọng thẩm mỹ.
Mình rất xấu hổ khi thú nhận: mình xem “nude nghệ thuật”, cố chuyển hóa mãi, vẫn thấy khát vọng thèm…
Dù rất tin vào nghệ thuật trong những bức vẽ nude, ảnh nude, nhưng cũng không thể vì thế mà bắt mình không tin cái “chim” mình được!
Lại nhớ câu thơ của Thạch Qùy trong bài Cho con:
“Con ơi con! Trái đất thì tròn
Mảnh trăng sáng cũng tròn như đĩa mật
Tất cả đều là sự thật
Nhưng chiếc bánh đa tròn điều ấy thật hơn”

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Nhặt từ mồm Châu Điên - 2



Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Lão thầy bói già

Châu Điên kể:

Hồi đấy tao hai mươi ba tuổi, tao đi dự đám cưới thằng bạn. Lúc vào mâm tao ngồi ăn cạnh một em, tao hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”, em trả lời: “Em ba mươi mốt tuổi”, tao nói: “Em hơn anh tám tuổi!” Em ngước sang nhìn thấy tao tóc buộc đuôi ngựa, mặt già và nhàu, em bảo: “Anh mà kém em tám tuổi, cái đồ điêu thế!”

Lúc ăn, cứ tao gắp một miếng cho em thì em lại gắp một miếng cho tao. Em hỏi tao làm gì, tao bảo tao làm nghệ thuật. Rồi tao kể nghệ thuật gian nan lắm, nghệ sĩ là phải hết mình, phải dấn thân, phải đến với cái đẹp bằng tâm hồn trinh trắng… Em nghe, đớp từng lời, em xuýt xoa: “Anh tài thế!” Tao… sướng quá, vỗ bộp vào đùi em, bảo: “Anh nói chuyện nghệ thuật với bao nhiêu đứa, toàn đứa ngu, có mỗi em là hiểu”, rồi bóp đùi em. Em mặt đỏ cực kỳ e lệ, để yên cho tao bóp đùi.
Hôm sau tao rủ em đi chơi, em thỏ thẻ: “Hay hôm nào anh vẽ cho em bức chân dung nhé?”, tao bảo: “Vẽ tranh chân dung khó lắm, vì không phải chỉ vẽ cho giống mà phải truyền được vào tranh cái hồn.”, em hỏi: “Làm sao mới truyền được vào tranh cái hồn?”, tao bảo: “Thì người nghệ sĩ phải nghiên cứu sâu mẫu!”, em hỏi: “Làm thế nào để nghiên cứu sâu mẫu?”, tao bảo: “Phải ngủ với nhau nhiều!”, em lè lưỡi: “Eo, nghệ thuật tởm!”
Thế rồi liền một tuần, ngày nào em cũng qua nhà để tao nghiên cứu nghệ thuật. Chủ nhật em hỏi: “Bây giờ anh vẽ được chân dung em chưa?”, tao tay run, chân run, bảo: “Em ơi, anh sắp kiệt sức vì nghệ thuật!”
Sang tuần, tao với em đi thăm bố em nằm viện. Bố em thỉnh thoảng liếc trộm tao. Tao ra ngoài thì nghe bố em hỏi em: “Sao yêu cái thằng như oắt con?”, em bảo: “Tại anh ý là nghệ sĩ, nên trẻ lâu!”
Lúc ra cổng viện lấy xe máy, tao phát hiện bị mất vé xe, phải trình chứng minh thư để lấy xe. Em ngó chứng minh thư tao, em hỏi:
“Thế anh kém em tám tuổi thật à?” Từ đó trở đi, em im thin thít.
Tao chở em về nhà em, xuống xe, em nhìn tao lâu, như vĩnh biệt, rồi em véo sườn tao, em bảo: “Kém người ta tám tuổi mà đòi… cái đồ điêu thế!”
Chúng mày ạ, suy ra đàn bà chỉ thích tin cái mà đàn bà muốn tin, chứ mình có nói thật mười mươi mà đàn bà đéo muốn tin thì mình vẫn cứ thành điêu tất. Làm người lương thiện với đàn bà khó lắm!

Nhặt từ mồm Châu Điên - 1

Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Lão thầy bói già

Ngày 15.3.2008. Châu Điên nói:
A lô…! A lô… ông có bị cao huyết áp không?… À, thế có bị tim không?… Ông bình tĩnh nhé, phải thật bình tĩnh vì tôi gọi điện thông báo với ông một tin cực kỳ đau thương và buồn thảm, đó là ngày mai vợ nó lấy tôi!… Bĩ lắm, nhưng không trốn được!… Tại bố nó nói, ba năm nay anh bảo là tìm hiểu, thế nhưng anh cứ tìm mãi, liệu bao giờ anh mới chịu hiểu!… Ừ nhé, ông phải lên đấy, lên cho nó vợi màu u ám. Địa điểm là nhà thuyền Hồ Tây, năm giờ chiều… Mà gặp được thằng nào thì cứ thông báo hộ luôn. Tôi lú rồi! Mấy hôm nay bạc mẹ nó hết lông đầu!… Càng đông càng tốt! Trong giờ phút đau thương này sự có mặt của các ông sẽ làm tôi có thêm ý chí để đương đầu với nó!…


Ngày 16.3.2008. Châu Điên nói:
Á à! Bọn chó này, chúng mày vào đây… Giới thiệu với chúng mày, đây là vợ tao hay còn gọi cô dâu… Đau thương lắm, nhưng đừng mếu máo thế, kẻo tao khóc theo!… Sư bố lũ chó! Hóa ra là chúng mày khóc thương vợ ông à!!!… Mà đã thế thì chúng mày khóc to lên cho vui! Mà này, phong bì đâu? Đưa ông soi thử xem có lõi không!… Vợ cứ kệ anh, với bọn này phải thế, vì ngày xưa anh với chúng nó lắm thù!… Thôi, đủ rồi, phờ ri sít nhé, ông đi thu tô tiếp đây!!!


Ngày 17.3.2008. Châu Điên nói:
… Kệ mẹ vợ! Zhô đi!… Bé ơi, cho thêm chín bia nữa!… Mà tại sao chúng mày cứ phải quan trọng chuyện lại mặt bố mẹ vợ nhỉ! Mình lấy về rồi, không lại mặt thì nhà bên đấy dám đòi con gái chắc… Mà đòi thì giả, xem dám nhận không… Này, cuối tuần có chương trình gì thì gọi nhé!… À, đi xa thế à?… Thế thì tao phải cà khịa vợ từ hôm nay… Mà tao dặn, nếu định đi đâu dài ngày thì nhớ thông báo tao sơm sớm, để về nhà tao làm cái mâu thuẫn, mình cứ lầm lì mấy hôm, vợ không chịu được nó chửi. Thế là có cớ biến. Chứ mà báo sát giờ, lại phải vào đá nó mấy cái cũng tội. Với đàn bà thủ đoạn phải cao!… Ấy, im, chúng mày im! Thằng chó này, bảo im cơ mà… A lô, em à… Anh đang về, nhưng đường tắc quá… Đâu! Đâu! Ơ kìa! Hạ hỏa hạ hỏa, anh về đây, về ngay!… Thôi thôi, tao lượn đây. Bỏ mẹ, nó vừa mát mẻ: thôi để em về bố mẹ một mình!

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2016

CƠ HỘI CỦA GÁI XẤU!

Tuyền đồ ăn cắp cả đấy.

Hố hố chuẩn.

Đàn ông là cái giống tham lam. Cần gái xinh (mồm thối cũng được), để chiều con mắt.
Cần luôn gái dẻo miệng (xấu cũng chả sao) để ve vuốt lỗ tai.
Con ku nó éo có mắt éo có tai, nó xơi tuốt
Lời bỏ mẹ. Ke ke....




ảnh chỉ có tính minh họa, nhưng cũng đéo xa sự thật là mấy hỉ ?
Hôm nay tôi sẽ kể cho các chị nghe chuyện này, nhất là các chị xấu gái. Các chị nghe xong tôi thề sẽ thấy tâm hồn dào dạt như được con mẹ chủ quán bún ngan vừa trả thừa 15 nghìn. Các chị sẽ thấy xấu nhưng nếu biết phấn đấu sẽ trở nên lợi hại như thế nào! Chuyện như này.
Dạo đó tôi chơi với một ông anh “nghệ sỹ”. Tôi phải cẩn thận bỏ hai chữ đó vào dấu nháy nháy vì biết đâu anh không thích từ này. Nghề nghiệp chính của anh là vẽ tranh. Tranh anh chủ yếu vẽ lăng nhăng mấy cái mặt người lộn xuôi chán rồi lộn ngược, hoặc con trâu, con bò xanh xanh, đỏ đỏ mắt không nằm ở đầu mà nằm ở bụng. Cũng có khi anh vẽ mỗi cái mắt nhìn như mắt lợn ngay giữa bức tranh kèm mấy khối lập phương vuông vuông. Tôi nhìn chả hiểu đéo gì, nhưng anh nói tao vẽ theo trường phái lập thể đấy. Biết trường phái lập thể là gì không? Tôi bảo dạ em chưa có dịp nghiên cứu sâu, anh giải thích đại khái cái đéo gì đó gồm các hình lập phương nằm cạnh nhau tạo nên một thứ triết lý hổ lốn lâu rồi tôi quen mẹ mất.
Gặp anh lần đầu, có cảm giác nếu anh không là một thiên tài thực sự thì sẽ là một thằng điên chính cống.
Mấy lần đầu anh hay rủ oánh phỏm cho vui, tôi không có tiền với lại ghét món này nên chỉ ngồi uống chè bồm, nghe anh nói phét về trường phái lập thể. Một bữa anh bảo ngồi đó nha, tí con bồ anh đến ta làm món gì nhậu chơi. Tôi hơi lấy làm lạ, vì biết anh có vợ con rồi. Vợ anh nghe bảo là phóng viên tờ gì đó, tôi chưa gặp mặt. Nhưng mà kệ cụ anh, nghệ sỹ người ta cần có những nàng thơ, nàng tranh để thăng hoa cảm xúc sáng tạo. Tôi đồ rằng nàng tranh của anh sẽ là một tuyệt mỹ giai nhân nên nán lại chiêm ngưỡng phát. Gì chứ ngắm gái đẹp tôi rất ưng (mỗi khi ngắm xong toàn lẩm bẩm “nó phải lấy người như mình mới xứng đáng” hehe).
Mười phút sau cổng tôn lịch xịch, một thằng nào đó dắt con wave bước vào. Lúc ấy anh đang bôi màu lên bức tranh vẽ dở. Tôi chạy ra ngó ngó thì hóa ra không phải “thằng” mà là một đứa con gái. Tôi xác định không phải đàn ông vì đứa này có ngực, bên trong lót miếng giẻ nhấc nồi và chống đỡ bằng nan hoa xe đạp hay không thì chịu. Nhìn phong thái nó, tôi thò cổ vào bảo anh:
“Anh ơi có đứa nào đến lấy nước gạo!”
Anh chạy ra khép cổng rồi quay vào nói nhỏ:
“Bồ anh đấy, nước gạo cái đéo gì, mày hâm!”
Nghe anh giải thích, tôi há hốc mồm mất 8 giây. Cái đéo gì thế này? Nàng tranh của anh, cảm hứng nghệ thuật của họa sỹ thiên tài trường phái lập thể đây à? Phải tả thế nào bây giờ? Nói chung để cho nhanh và dễ hình dung, các chị cứ liên tưởng đến mấy cô nhà văn xấu giai. Một vẻ xấu hoàn hảo đến từng cen ti mét. Tôi vừa “ngắm” vừa cảm phục thượng đế đã quá mất dạy và xỏ lá khi tạo ra một người đàn bà xấu được như thế.
Tôi rất ít khi có hứng ngồi nói chuyện với gái xấu, nhưng vì nể anh, nên vắt chân uống trà xem tranh như chó xem tát ao. Bồ anh, cái đứa nhìn như Rô vẩu đứng trước kiệt tác vẽ dở, vừa vuốt ve má anh, vừa xuýt xoa nức nở “Ôi ôi, đẹp quá anh ạ! Màu lên đỉnh thật, nhìn rất tình cảm anh ạ! Đẹp đẹp anh ạ!”
Anh gật gù, lim dim mắt tận hưởng những lời khen tặng của người đẹp, lòng rộn rã như nghe tivi thông báo lô vừa nổ 2 nháy.
Con bồ anh xuýt xoa kiệt tác trường phái lập thể xong, quay sang líu ríu hỏi anh ngủ dậy lúc mấy giờ, đêm qua ngủ ngon không, ngủ có mơ thấy em không hay lại mơ xổ sổ kiến thiết miền Bắc? Nhấp ngụm chè bồm, anh lấy cây cọ khua khua loạn xị lên kiệt tác trường phái lập thể, phân tích cái hay, cái đẹp cùng những triết lý bí ẩn gửi gắm trong đó. Thậm chí anh phun cả nước bọt lên mặt bồ những lúc cảm hứng thăng hoa không kiểm soát.
Có cảm giác trước mặt anh là hội đồng thẩm định nghệ thuật chứ không phải con bồ, một đứa xấu điên xấu đảo, mỗi khi cười hở cả mảng lợi thâm xì như miếng tiết bò luộc. Người đẹp của anh mắt mở to, nghe một cách chăm chú như đang mê man trong cõi nghệ thuật siêu hình của thần tượng. Anh cũng mê man không kém nó.
Tôi ngồi một lúc váng cả đầu, đéo biết thực sự chuyện gì đang xảy ra nữa. Đi đái xong, kéo tôi ra sân anh bảo, này này nó ngưỡng mộ anh lắm, mà ngưỡng mộ kể cũng phải, không phải ai cũng có khả năng cảm thụ nghệ thuật tốt như nó đâu. Lúc đấy ngứa mồm quá, tôi định hỏi đèo mẹ sao anh cặp con xấu thế, nhưng sợ anh mất hứng nên thôi.
Chưa kịp hỏi thì anh nói, mày thấy nó xấu đúng không? Tôi bảo vâng xấu, miệng ấy mà anh hôn được cũng tài. Anh bảo nhưng mày ơi, ở bên nó anh mới tìm thấy mình, thấy tài năng mình được ghi nhận. Nói tóm lại là anh được đồng cảm mày hiểu không? Tôi hỏi thế tí nữa đồng cảm xong anh có bố trí làm nháy không, đó là em hỏi thật? Anh bảo thì thì… tất nhiên là có! Có cảm xúc thì mới làm nháy được chớ, mày hỏi ngu bỏ mẹ!
Ngồi thêm một chút, tôi chào về. Trên đường tưởng tưởng giờ này anh đang làm nháy đây. Cái miệng anh sẽ hôn chùn chụt lên bờ môi vẩu và mảng lợi thâm xì như miếng tiết luộc của người đẹp. Tất cả sẽ được chấm dứt lúc 5 giờ chiều mỗi ngày, trước khi vợ anh chở con ở trường về. Vợ anh, như nhiều phụ nữ đáng yêu khác, đi làm về, mở cửa ra thấy thằng chồng mặc quần đùi hoa đang nhặt rau muống, trong lòng chị trào dâng cảm giác yên tâm.
Một tuần sau ghé nhà anh chơi như thường lệ thì đúng lúc vợ anh về. Tôi phải mất 16 giây mới hoàn hồn khi thấy trước mặt là một nhan sắc rực rỡ và mặn mà. Vừa ngắm trộm, tôi vừa len lén so sánh vợ anh với con bồ anh. Một con vịt xấu xí hở lợi và một con thiên nga trắng muốt thơm nức nước hoa. Tự dưng thấy mọi giá trị về thẩm mỹ và đạo đức đảo lộn hết cả. Tại sao tại sao và tại mần răng?
Thiên nga trắng muốt về, hơi gật đầu chào khách. Vừa dựng xe, mặt lạnh như tiền hỏi bâng quơ “Cắm cơm chưa?” Nghệ sỹ thiên tài trường phái lập thể ậm ừ lí nhí trong cổ “Chưa”. Thiên nga làu bàu “Sao chưa? Làm gì mà chưa cắm cơm?” Họa sỹ bảo “Đang dở tay cho xong bức này…” Đẩy cửa bếp bước vào, thiên nga gắt “Khi nào cũng tranh với chả pháo”. Mở máy giặt ra, thiên nga hét ầm lên “Trời ơi, quần áo ngâm tối qua đến giờ chưa mang ra phơi à?” Họa sỹ đứng dậy đá văng cái ghế nhựa, lầm bầm “Địt mẹ chưa phơi thì giờ phơi, có cái đéo gì mà um lên thế?”
Thấy hơi căng, tôi dắt xe chào về. Anh ghé tai nói thông cảm cái nha, con quạ già này thi thoảng lên cơn, kệ nó. Sáng mai đến chơi nha, ta làm ấm trà đàm đạo tranh ảnh cho sướng.
Kể từ đó tôi không đến nữa, chỉ gặp lại anh trong vài cuộc rượu vặt. Anh vẫn kể về con bồ với ánh mắt vô cùng tha thiết pha lẫn ngưỡng mộ. Tuyệt đối trong các câu chuyện, không một lần anh nhắc đến vợ - cái con thiên nga trắng muốt thơm nức nước hoa, đi làm về thấy người ta đang cắm cúi trên tranh lập thể, hỏi câu gì hay ho không hỏi, lại đi hỏi một câu rất thiếu tính hội họa:
“Cắm cơm chưa?”.
Các chị thấy không? Đàn ông là giống phức tạp bỏ mẹ, luôn dùng mọi thủ đoạn lừa lừa cưới một con vợ thật đẹp, để cuối cùng lừa lừa cặp với một con bồ cực xấu. Chỉ vì con xấu xấu nó luôn biết đàn ông cần gì khi đã có vợ đẹp trong nhà.
Cơ hội là của chúa, các em xấu cố lên!

Hòa bình mong manh


Nói thật, tớ chả biết đạo Hồi như thế nào, dân Hồi giáo là những ai (nếu không kể đã đọc Kim Dung cái chuyện gì đấy bi giờ chả nhớ có nói về những nữ thần đạo Lửa...) nên tớ cũng chả thù ghét gì đạo Hồi hay người Hồi giáo cả - vì cũng là tôn giáo như đạo Phật, đạo Thiên Chúa hay cũng là dân mà thôi. 
Nhưng quả thật tớ chả thấy hay ho gì mấy anh khủng bố, nhân danh Thánh ALa để đi giết dân đen vô tội do tự họ bất lực - hay ho đéo gì cái chuyện đó. Cầu mong là họ - những "chiến binh" hãy nghĩ đến mẹ, chị, em con gái của mình mà dừng những chuyện giết chóc... 
Đồng ý rằng các cường quốc phương Tây hay tư bản mới nổi lên như TQ đã có nhiều, nhiều lắm những hành vi vô đạo đức với đạo Hồi và người Hồi giáo (cũng tựa như với các đám dân đen thuộc địa thuở xưa mà thôi), nhưng theo tớ, cứ bạo lực đối bạo lực như vầy chỉ con đen là khổ - trong đó có gia đình các chiến binh.
Ở đây, tớ trích bài của một bạn trên Net.  để ta thán:

NewYork 11 tháng 9, Beslan tháng 9 hai nghìn lẻ tư và hôm nay Paris thứ sáu ngày 13 đều chung thảm cảnh bởi những cuộc đánh bom tự sát tàn bạo nhắm vào người dân vô tội của các phần tử hồi giáo cực đoan. Dù dưới danh nghĩa Taliban, góa phụ đen hay IS thì mục đích của các anh vẫn là giết càng nhiều người càng tốt nhằm reo rắc nỗi kinh hoàng cho nhân loại.
Các anh, những chiến binh hồi giáo ẩn mình như ma xó mọi ngóc ngách trên trái đất này, âm thầm cầu nguyện mong sớm được lên thiên đàng gặp đấng Ala tối cao, nơi mà các anh tin rằng ở đó nguồn cung các thiếu nữ đồng trinh sẽ là bất tận. Đối với các anh tử vì đạo là cái chết đẹp nhất, thiêng liêng nhất và siêu thoát nhất…
Mỹ, Nga và phương Tây đã không tiếc bom đạn dội vào những căn cứ đầu não ở Pakistan, Iraq và giờ đây là Syria, nhưng dường như đổi lại là sự thù hằn với quy mô khủng bố ngày một tàn khốc lên đầu chính những người dân nước họ.
Nếu như trước kia Taliban lấy Afganistan làm trung tâm hành chính và bầu Bin-laden là lãnh tụ tinh thần tối cao thì giờ đây IS đã lan tỏa ra toàn bộ Trung đông và một phần châu Âu rộng lớn với thánh tín là đức Ala vĩ đại…vậy nên biết đầu não IS ở đâu mà tìm? Chắc hẳn tên lửa của Mỹ Nga và phương Tây tất cả đăng nhắm bắn IS bằng niềm tin, thế mới biết tiêu diệt chủ nghĩa khủng bố không hề đơn giản hay nói đúng hơn là điều không thể.
Bản chất của sự nguy hiểm ở chỗ là các anh không sợ chớt, nếu ai đó thử gí súng vào đầu và siết cò, các anh, những công dân Hồi giáo ưu tú, sẽ đón nhận cái chớt với một nụ cười mãn nguyện bởi được sớm trở về với thánh Ala để úp mặt vào bầu ngực nóng căng tròn của vô vàn thiếu nữ đồng trinh trắng muốt là một ân huệ vô cùng lớn lao mà đấng tạo hóa chỉ ban tặng cho những chiến binh cảm tử…
Tuy nhiên, đó cũng là yếu điểm gót chân Asin.
Các anh, những chiến binh quả cảm không bao giờ sợ chết mà chỉ sợ sau khi chết sẽ không siêu thoát để gặp thánh Ala mà lại bị giam cầm vĩnh viễn dưới lòng địa ngục, và vật níu kéo linh hồn các anh ở lại không gì khác lại chính là loài Lợn. Bởi trong phong tục đạo Hồi, Lợn là con vật vô cùng dơ bẩn không thể gột sạch để thăng lên thiêng đàng, vì vậy chỉ cần nhìn thấy lợn từ xa là họ đã vô cùng khiếp đảm.
Lịch sử nước Mỹ có câu truyện nổi tiếng về vị chỉ huy Jonh Pershing khi xâm chiếm Philipine bị rất nhiều chiến binh Hồi giáo liều chết tấn công quân lính của mình. Sau khi bắt được một số chiến binh ông đã đào hố chôn họ rồi tưới máu lợn lên, chỉ để duy nhất một chiến binh sống sót và thả về rừng. Anh này sau khi trở về với nỗi sợ hãi đã kể lại cho đồng đội nghe câu truyện giết người tưới máu lợn rùng rợn trên, và từ đó đến tận 50 năm sau, các chiến binh hồi giáo không còn giám khủng bố lính Mỹ trên đất Phi nữa.
Áp dụng chiến thuật trên, năm 2001 Isaren tuyên bố nếu bất cứ chiến binh hồi giáo Palestin nào đánh bom cảm tử thì xác của họ sẽ được bọc trong da lợn và chôn công khai trước các phương tiện thông tin đại chúng, từ đấy đất nước Isaren đã an toàn hơn vì giờ đây người Palestin chỉ còn dám câu rocket vào lãnh thổ của họ từ xa, mà với nền công nghệ tiên tiến của người do thái, rocket tất nhiên là muỗi.
Bài học dùng lợn để chống khủng bố đã được áp dụng hiệu quả, vậy sao phương Tây lại không tuyên truyền để người dân tự bảo vệ mình. Một cách vô cùng đơn giản, thay vì con vật cưng nhất của người da trắng là chó, thì giờ đây hãy chuyển sang nuôi lợn. Hãy tưởng tượng giữa lòng Âu châu lịch lãm nhà nhà nuôi lợn, người người nuôi lợn, ra đường thay vì dắt chó đi dạo mà là dắt lợn, thậm chí xe buýt, ga tàu điện ngầm và cả trên khoang hạng nhất những chuyến bay Airbus cũng toàn lợn…tóm lại người dân phương Tây sẽ ăn cùng lợn, ngủ cùng lợn, ốm đau cũng vì lợn như nhà anh Sịp thời bao cấp thì thử hỏi đâu còn đất cho các chiến binh ôm bom liều chớt? bởi không một chiến binh nào muốn sau khi kích hoạt nổ bom, máu lợn sẽ thấm đẫm lên xác mình.
Sâu xa hơn, nếu chính phủ Mỹ và phương Tây không tạo ra những cuộc cách mạng màu tại Trung đông và bắc Phi, khởi nguồn cho những cuộc nội chiến tại khu vực này thì chắc hẳn người dân nước họ sẽ không phải chịu những trận khủng bố và dòng người di cư khủng khiếp đến vậy. Nhưng thế giới không bao giờ ngưng tiếng súng, chiến tranh vì tôn giáo, vì sắc tộc, vì lợi ích cuốc gia là những cuộc chiến liên miên trong lịch sử loài người và đó ngiễm nhiên trở thành quy luật của tạo hóa. 
Ước muốn một thế giới hòa bình một lần nữa lại trở nên hão huyền và ngày càng xa xỉ.
Sịp – phóng viên chiến trường tường thuật từ xứ sở thiên đàng.


Nói về Lồn nhưng chả bậy tẹo nào

Lượm trên Net.

thoi-trang-ho-long-1
Lồn là một khái niệm không còn xa lạ gì đối với những người dân Việt Nam nói chung. Nó ban đầu chỉ là một từ để chỉ cơ quan sinh dục của phụ nữ, nhưng qua lớp trầm tích thời gian, con dân Việt đã nâng nó lên thành một khái niệm mang tính nhân văn, triết lý, và mỹ thuật. Ngày nay chúng ta có thể gặp từ "lồn" ở bất cứ nơi đâu trong cuộc sống hàng ngày. Từ ông xe ôm đến bà đồng nát, từ thằng bé đánh giày đến các đứa bé sơn móng tay, từ ông bán bánh mì đến các bà bán thịt, từ thằng nghiện đến các chị cave, từ học sinh đến sinh viên, từ người ít học đến người nhiều học…..Tất cả đều có thể, trong một phút giây nào đó,phát ngôn ra :"Lồn!". Nó đã quá gắn bó và quá thân quen với người Việt mình như vậy, tại sao chúng ta lại không thể nhìn nhận lại nó một cách trìu mến hơn, nghiêm túc hơn thay vì cứ coi nó là một cái gì xấu xa tục tĩu như nhiều người vẫn hằng quan niệm? Vì lý do giải oan cho [từ ] "lồn", hôm nay chúng ta lại phải có một cuộc gặp gỡ với vị tiến sỹ tình dục học khả kính Thiên Nguyên (các bạn chú ý trong bài này chúng ta chỉ đề cập đến khái niệm "lồn"- văn hóa và ngôn ngữ, chứ không nói đến khía cạnh "lồn"- sinh học, nhân tướng học.)

TTM: Thưa tiến sỹ, ông có thể cho tôi và những độc giả của báo Cải bẹ ngày nay được biết những hiểu biết/quan niệm/cách nhìn nhận của ông về "Lồn" được không ạ. Cụ thể, ông có thể nói ngắn gọn định nghĩa về "lồn" theo cách hiểu của ông?

Ph.D Thiên Nguyên: [Hừm,ừm…ừm.] Tôi thấy cái vấn đề mà anh nói đến nó thú vị đấy chứ. Quả thực "Lồn" là một khái niệm mà chúng ta phải tiếp xúc hàng ngày mà chưa ai dám tiếp cận nó một cách nghiêm túc và khoa học theo khía cạnh văn hóa. Theo wikipedia thì "Lồn" là một "danh từ của týp ít người bình dân hôm nay còn sử dụng, có văn hóa thấp, nên từ ngữ này không được thanh cao cho lắm. Ý để chỉ cái "cửa mình", cái bộ phận sinh dục của người phụ nữ. Trong sinh hoạt đời thường thì từ này được sử dụng trong tình huống kể chuyện tục, kể chuyện tiếu lâm, hoặc để người ta văng tục, chửi thề…theo kiểu thiếu văn hóa. Riêng trường hợp khác, trong câu vè bình dân, câu đố dân gian xa xưa thì danh "cái lồn" hay"lồn" thì từ này không có dụng ý xấu, hay tục tĩu mà người xưa muốn ám chỉ, nói bóng đến hình tượng khác…."

Đấy, ngay cả định nghĩa lồn trên wiki còn sơ sài, cảm tính và thiếu chuyên nghiệp. Chứng tỏ cho đến nay mọi người vẫn còn né tránh từ"lồn", coi nó là xấu xa, dơ bẩn, và không phải thứ ngôn ngữ của người có học. Theo tôi, ngắn gọn này nhá: "Lồn" là một phạm trù văn hóa có tính phổ quát trong cộng đồng người Việt, nó bao hàm nghĩa đen là cơ quan sinh dục nữ và nhiều ý nghĩa phái sinh do đời sống dân gian vun đắp và xây dựng qua một quá trình dài lịch sử tạo thành..

TTM: Theo ông thì, từ "lồn" thường xuất hiện khi nào?Nói cách khác, những tình huống nào khiến người Việt sử dụng từ "lồn"? Có nên khuyến khích sử dụng từ này không? Và sử dụng theo cách nào và với mức độ nào là hợp lý?

Ph.D Thiên Nguyên: Theo tôi từ "lồn" có thể xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi. Nhưng thường thì người ta hay dùng khi cảm thấy ức chế, bức xúc một điều gì đó, hoặc căm tức một ai đó và cảm thấy cần thiết phải giải phóng. Ví dụ: "nóng vãi lồn!" (nóng nực không chịu được); "chán vãi lồn!" (quá chán); "thời tiết như lồn!" (thời tiết xấu quá); "Nhìn cái lồn à?" (mày nhìn gì tao thế?) "Lải nhải cái lồn!" (đừng nói nữa tao nhức đầu lắm) "Thằng mặt lồn" (tao ghét mày rồi đấy!)...đơn giản hơn: "Lồn!" (chán không còn từ gì để nói).

Cũng có khi người ta dùng từ "lồn" để biểu đạt sự nghi vấn. "Cái lồn gì thế?" (cái gì thế); "Nó nói cái lồn gì thế nhỉ?" (bạn ấy nói gì tớ nghe không rõ). "Thế là thế lồn nào?" (thế này là thế nào) "Thằn lồn nào kia?" (thằng nào kia?). Đa phần trong trường hợp này từ "lồn" chỉ mang tính chất bổ ngữ bổ sung sắc thái, có thể loại bỏ từ này mà không làm mất đi ý nghĩa của câu.

Cũng có lúc người ta sử dụng từ "lồn" để thể hiện sự phấn khích: "Sướng vãi cả lồn" (quá sướng); "đẹp vãi lồn" (đẹp quá); hoặc đơn giản hơn: "vãi lồn!" (hay quá/tuyệt quá/kinh ngạc quá/wonderful…)

Nói là khuyến khích thì không nên khuyến khích, vì ít nhiều cách dùng này cũng hơi suồng sã và thô tục. Song bảo rằng nên ngăn cấm việc sử dụng từ này là không nên và duy ý chí:có mà cấm được cái lồn(!). Vì từ ngàn xưa đến nay nó đã là một công cụ của giới bình dân nhằm giải tỏa những ức chế của cuộc sống. Có chăng, chúng ta cần cân nhắc những tình huống nào thì nên sử dụng, những tình huống nào hạn chế, và những tình huông nào là không nên. Khi ngồi một mình chán đời mà phọt ra câu đấy có khi lại hay, khiến tinh thần sảng khoái. Khi vui vẻ cùng bạn bè, nói ra từ "lồn" khiến các khoảng cách xích lại gần hơn, vui hơn (chỉ dành cho bạn thân, đồng trang lứa). Dùng để xúc phạm hay mạ lị một ai đó thì không nên, hoặc chỉ hạn chế thôi. Còn trong các buổi tiệc, hội nghị, ma chay, cưới xin… mang tính nghiêm túc thì cấm tiệt, chớ có dùng. Đại khái thế…

TTM: Theo ông thì từ "lồn" là một từ độc quyền của giới bình dân, ít học? Vậy thì giới "cao nhân", có học người ta có dùng không? Nếu không thì người ta dùng từ gì để thay thế?

Ph.D Thiên Nguyên: Không, theo tôi đã là một phạm trù văn hóa mang tính phổ quát thì không có gì là độc quyền cả. Làm gì có nhà văn hóa nào dám phát biểu rằng "ta đây chưa hề nói từ "lồn" bao giờ"? Nếu không muốn bị ăn gạch vào mặt? Từ xa xưa người Việt dùng từ "lồn" bắt đầu từ nhu cầu muốn chửi bới, xúc phạm một ai đó cho bõ tức, bõ ghét. "Lồn", cũng như "cặc", thường là ngôn ngữ của người bề trên với người bề dưới, ít nhất là cùng lứa với nhau. Theo G.S Nguyễn Hưng Quốc thì nó ban đầu là độc quyền của những người bề trên, giai cấp thống trị chứ không phải là giai cấp bình dân: "Trên đê cụ lớn văng con cặc/Dưới đất thầy cai thượng cẳng tay" (Nguyễn Thiện Kế). Văng "lồn", "cặc" được coi là những "taboo"- điều cấm kỵ -Nó chỉ dùng cho giới bề trên đối với bề dưới (đố thằng dân ngu cu đen nào dám văng "Lồn" với quan thầy đấy?). Ngày nay thì ngược lại, chính giới bình dân mới là tầng lớp sử dụng từ này nhiều hơn. Quả là một cuộc cách mạng trong việc dành quyền sử dụng từ ngữ.

Tuy nhiên,không phải giới tri thức, Hi-Class không sử dụng từ "Lồn". Bọn họ vẫn dùng đấy, song kín kẽ hơn, khéo léo hơn, uyển chuyển hơn, tế nhị hơn mà thôi. Tôi và mấy anh bạn Tiến sỹ trong lúc trà dư tửu hậu hoặc ngồi thịt chó với nhau vẫn văng "lồn" như thường, có sao đâu. Đó là trong ngôn ngữ nói, còn ngôn ngữ viết tất nhiên là người ta sẽ e dè hơn. Vì thực ra xã hội vẫn chưa chấp nhận phạm trù hơi mang tính thô tục này. Một số người cố tránh né nó [có vẻ] chê bai nó, khinh ghét nó, thô bỉ hóa nó rồi thay thế bằng các từ ngữ Hán Việt một cách khiên cưỡng như "Âm đạo" hay khoa học hơn: "cơ quan sinh dục" rồi nói tránh: "chỗ ấy"…Đã đành là tùy từng văn cảnh cụ thể, nhưng đôi khi người đọc đang cảm thấy bứt rứt, cần "nó" xuất hiện thì người viết lại không dám cho "nó" xuất hiện, tạo nên cảm giác hụt hẫng, mất sướng. Song gần đây tôi thấy một số các bạn trẻ cũng đã mạnh dạn hơn trong ngôn ngữ viết, đã dám văng "lồn" trong bài viết của mình. Tôi hoan nghênh. Anh có công nhận không? Chẳng lẽ khi mô tả ngôn ngữ của một cậu 9x, chúng ta lại viết: "Vãi cả…âm đạo" à? Hay "vãi cả…Chỗ ấy"? nghe nó có ngu không? Vậy đấy,theo tôi, hãy để "lồn" được là "lồn", không cần thay thế nó, và chưa bao giờ cần thay thế nó.


TTM: Ông có thể cho biết tại sao dân gian ta lại hay dùng các từ ngữ chỉ cơ quan sinh dục để phản kháng, để giải tỏa, để xúc phạm một ai đó? Mà không phải một lựa chọn nào khác?

Ph.D Thiên Nguyên: Cậu phóng viên thông minh đẹp trai hỏi một câu hơi bị được đấy. Cái này theo tôi bắt nguồn từ tín ngưỡng. Anh biết tín ngưỡng phồn thực của người Việt cổ chứ? Tín ngưỡng này thờ dương vật và âm đạo, 2 vật thiêng liêng mà tạo hóa ban cho con người để duy trì nòi giống. Theo một số nghiên cứu thì bánh chưng và bánh dày đâu phải tượng trưng cho trời và đất, mà nó tượng trưng cho cơ quan sinh dục nam và nữ. Không chỉ riêng người Việt, ngay cả người Chăm người ta cũng có 2 vị thần chỉ cơ quan sinh dục [tên gì tôi quên bố nó mất]. 

Như vậy để thấy rằng người Việt ta đã sớm hình thành khái niệm về các cơ quan sinh dục. Chả đâu như người Việt, có hàng tá từ để chỉ cơ quan SD nam và nữ: Chim, cặc, dái, buồi, cu, thằng nhỏ, của quý, củ từ..;Lồn, bướm, hĩm, bím, bẽm, đếch (đách), cô nhỏ…Chứng tỏ đây là một cơ quan mà người Việt rất coi trọng, rất tôn thờ, và rất yêu quý! Nhưng sau này tại sao mà người ta lại dùng với mục đích xúc phạm, miệt thị thì có lẽ đã có một cuộc chuyển pha trong tư tưởng người Việt [có thể do sự sụp đổ của tín ngưỡng phồn thực chăng?]. Qua đó người ta lại coi cơ quan sinh dục, hay hoạt động tính dục là cái gì đó xấu xa, đê hèn, bần tiện và ô uế. Có một điều nhận thấy rằng hồi xưa thì giới nào khác sử dụng từ chỉ cơ quan sinh dục của giới ấy. Nam chửi "cặc", nữ chửi "lồn". Nhưng ngày nay có xu thế tất cả cùng dùng "lồn". Đấng mày râu có khi dùng "lồn" còn nhiều hơn chị em phụ nữ. Có thể hiểu điều này là do người ta coi "lồn" ô uế, xấu xa hơn "cặc", nên dùng để chửi bới sẽ có tác dụng mạnh mẽ hơn. Theo tôi cách nghĩ này bắt nguồn từ tư tưởng trọng nam khinh nữ ngày xưa.

TTM: Theo ông thì "lồn" ngoài ý nghĩa sinh học nó còn là một phạm trù văn hóa gồm nhiều tầng lớp ý nghĩa phái sinh. Ở trên chúng ta đã đề cập đến khía cạnh "lồn"- ngôn ngữ dùng để phản kháng, thể hiện thái độ thách thức, khiêu khích, xúc phạm…Vậy còn những khía cạnh khác, như trong văn học, ca dao, dân ca…thì sao? Ông có thể cho biết rõ hơn về khía cạnh này?

Ph.D Thiên Nguyên: "Lồn" đi vào văn học dân gian nhiều chứ. Tôi lấy một số ví dụ nhé:

Về ca dao:
- Văn chương chữ nghĩa bề bề
Thần L.ồn ám ảnh mà mê mẩn đời.
Đấy, chữ nghĩa bề bề còn bị ám ảnh bởi "lồn" chứ đừng nói đến bọn dân đen ít học.
- Lồn này lồn chẳng sợ ai
Sợ thằng say rượu địt dai đau lồn
- (….)
- Lồn bà bà tưởng lồn ai
Bà cho ông lý mượn hai tháng liền
- Trên trời có ông sao rua
Lồn em tua tủa có thua chi nào
- Cơm ăn mỗi bữa mỗi niêu
Tội gì bắt ốc cho rêu bám lồn 
...
Về thành ngữ, tục ngữ:
- Lo co đầu gối, lo rối lông lồn: lo lắng một vấn đề gì đó
- Cơm hàng, cháo chợ, lồn vợ, nước sông: Phong lưu khoáng đạt.
- Lồn Cổ Am, Cam đồng vụ, vú Đồ Sơn: Làng Cổ Am ngày xưa lắm người đỗ đạt nên người ta ví ở đó có những cái lồn tốt đẻ ra người tài.
- Đẻ con khôn mát lồn rười rượi, đẻ con dại thảm hại cái lồn: Đẻ con khôn sướng hơn con dại.
- Sồn sồn như lồn phải lá han: Sốt sắng quá đáng một việc gì đó.
- Lồn lá mít, đít lồng bàn: tướng phụ nữ ham muốn tính dục cao.
- Dán bùa lồn mèo: Làm việc cẩu thả, được chăng hay chớ.
- Sờ lồn béo, đéo lồn gầy: kinh nghiệm dân gian.
- Trai thấy lồn lạ như quạ thấy gà con: đặc tính chung của đàn ông.
- Nhiều phân tốt lúa, nhiều lụa tốt lồn: gái ăn mặc đẹp dễ hấp dẫn cánh mày râu. 
- Cha chết không lo, lo trâu méo lồn: Kinh nghiệm dân gian.
------------------------
Câu đố:
Bốn cô trong tỉnh mới ra
Cái lồn trắng hếu như hoa ngó cần
Sư ông tẩn ngẩn tần ngần
Cái buồi cửng tếu như cần câu rô. (đố biết có phải bộ ấm chén không?)
Đi nhai đứng ngậm ngồi cười nhảy qua mương thì ngáp. (Cái lồn gì thế?)
---------------
Bút tre:
Thu Vân giới thiệu Thu Bồn
Thu Bồn sướng quá vỗ lồn Thu Vân.
Thu Bồn ngồi cạnh Thu Vân
Thu Vân tinh nghịch cấu chân Thu Bồn
Thu Vân ngồi cạnh Thu Bồn
Thu Bồn tinh nghịch cấu lồn Thu Vân

Sầm Sơn sóng vỗ dập dồn
Ba cô áo trắng ngửa Lồn lên bơi

Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn
Có chị bán trứng vịt lồn rất to….
-----------------------
Ngôn ngữ thời@:
- Vãi cả lồn: thán phục một điều gì đó.
- Sồn sồn như chó cắn lồn: xem lại mục "sồn sồn như lồn phải lá han".
- Ngu lồn: rất rất ngu
- Hãm lồn: hãm tài, bế tắc, tiêu cực.
- Ăn cái lồn: không được đâu, không ăn thua đâu.
- Hà Thiên Lộn: lồn thiên hạ, ý nói đa dâm.
- Cười như lồn cười với cứt: cười rũ rượi
--------------
Một số nhà văn (chủ yếu văn mạng), nhà báo, blogger ngày nay cũng có xu hướng dùng trực diện từ "Lồn" thay vì viết tắt là "L." hay "ồn" hay những gì đại loại. Anh có đọc các truyện tân liêu trai của quái nhân Bàn Tài Cân bao giờ chưa? Cái gã chủ tịch HĐQT công ty cổ phần Tinh Vân ấy? Trong truyện của hắn, phàm đã một cái tên mà dính đến vần "ồn" thì y như rằng có "vấn đề": Tồn Như Liên (lồn như tiên), Tồn Toàn Lương (lồn toàn tương). Đấy,như thế mà có ai bảo văn của hắn tục đâu, mà người ta, ngay cả giới viết văn chuyên nghiệp, cũng phải nể phục và kính sợ các thiên tuyệt bút của gã.

Tôi chỉ tóm lược sơ sơ vậy thôi. Nhưng chừng đó cũng đủ chứng minh rằng: "lồn" là một nét văn hóa đặc thù của dân Việt, nó đã và đang dần được chấp nhận và coi như là một thuần phong mỹ tục không thể xóa bỏ.

TTM: Với một vai trò to lớn như vậy, ông có cho rằng chúng ta nên phát triển và bảo tồn văn hóa "lồn"?

Ph.D Thiên Nguyên: Đúng thế, chúng ta rất cần bảo tồn và phát triển nó, đưa nó vào quỹ đạo mà vốn nó phải thuộc về. Tôi nói phát triển ở đây không có nghĩa là "nhà nhà sử dụng ngôn ngữ "lồn", người người sử dụng ngôn ngữ "lồn". Mà chúng ta cần phải mô phạm hóa, văn hóa hóa phạm trù "lồn". Làm sao để ai ai cũng hiểu hết được các khía cạnh của nó, ai cũng biết cách sử dụng nó một cách văn minh, khiến nó không bị bứng ra khỏi xã hội, và cũng không thô tục hóa xã hội. Tôi coi việc sử dụng các ngôn ngữ thô tục nói chung như là việc thuần phục một con ngựa nòi. Khó đấy, nhưng thuần phục được rồi, điều khiển được nó rồi ta sẽ thấy nó cũng thú vị đấy chứ, cũng hay ho lắm chứ. Tất lẽ dĩ ngẫu đây là công việc của các nhà văn hóa, các nhà giáo dục. Còn tôi chỉ là nhà tình dục, tôi cứ quăng "lồn" ra đấy cho các ông ấy [nhà văn hóa, nhà giáo dục] muốn sắp xếp vào đâu thì xếp (cười).

TTM: Xin cảm ơn tiến sỹ vì một buổi nói chuyện cởi mở và thú vị.

PhD.Thiên Nguyên: Vâng, lồn!