
Người ta cứ bảo bỏ tết đi. Giời ạ,
tết có tội tình chi mà bỏ đi? Người ta lý sự, tết ngày càng mất đi phong vị.
Than ôi, tết vẫn nguyên si mà, mất đi phong vị là bởi chúng ta vô vị đấy thôi.
Gớm chết chết, từ lúc nắm tay cho
đến khi buông bỏ, ai cũng mong tỏ tường rằng tết nay con cháu có về? Thần tình
lắm nên người ta luôn hỏi, rắn rỏi hoặc mềm nhũn ra. Ấy là cái thế tình vậy,
đôi lúc mỉa mai và có thể rông dài.
Tôi đi hai mấy năm và chưa từng ăn
tết nơi phố thị. Không phải tôi ghét bỏ gì chốn ấy mà bởi phận con cả nên tết
nhất phải về với song thân. Chả lo được gì đâu nhưng đỡ đi cái tiếng mất mặt.
Cho cả tôi và cả những bề trên, với vô khối nhiêu khê và cũng lắm nỗi niềm.
Cứ quãng hăm tám hăm chín âm là tôi
về với mẹ theo đúng cái lối vội vã giở về vội vã ra đi. Năm nào cũng vậy, mồng
hai tết lại đã tất tả ngược xuôi bởi còn nhiều chốn nhiều nơi cần giá đáo. Sự
ấy đã thành lệ chứ chả phải nhiêu khê gì. Gớm, mỗi năm có một ngày tốt, ngày
tốt cho ta gặp nhau. Há chẳng phải là chân chính lắm?
Nhưng chân thành mà nói, năng gặp
không hẳn đã hay. Cái thói của người xứ ta buồn cười lắm, là chả mấy khi hỏi
nhau sức khoẻ có dồi dào mà tinh đi soi mói hầu bao hay chức tước. Những người
rủng rỉnh xu hào hay vai vế thời còn có dịp mà phô phang, chứ như hạng tôi đây
thì ngượng ngùng xấu hổ rất. Ấy là chửa kể những kẻ bông phèng thời còn chả
biết ăn nói ra sao. Thành ra buồn bã lắm.
Tết nay nhẽ tôi ở lại với phố
phường một phen bởi nghe nói những ngày này Hà thành thần thánh lắm. Là sự vắng
vẻ, trầm mặc và đôi chút cô liêu. Khác xa với cái bản mặt ồn ào, bụi bặm và vô
pháp vô thiên thường nhật. Nhưng chính yếu nhất là đáp cái lễ nghi với bậc song
thân đẻ ra con “ mái già” nhà tôi. Nhà neo người nên tết nhất năm nào cũng chỉ
mỗi hai thân già lủi thủi, cám cảnh ra trò. Là nhẽ định thế thôi chứ đến cận
ngày lòng lại chộn rộn muốn về nơi cắt rốn. Cái thời khắc, cái khí tiết nó làm
động lòng ghê gớm lắm.
Hôm nay đã là ngày mười lăm tháng
chạp, tết đang đủng đỉnh đến nhưng thiên hạ thời hối hả lắm. Hỡi loài người
thông minh, sao lại dại dột chạy đua với thời gian và xuẩn ngốc so kè cùng tết?
Hãy thong thả nhẩn nha mà hoà mình với đất trời cho hồn xuân phơi phới, thế có
phải thuận thiên không?
Là cứ ăn nói hàm hồ thế, chứ tôi
biết thời gian nào có đợi chờ ai bao giờ. Chẳng vắt chân lên thời thành ra lạc
hậu rồi lại trơ gan cùng với tro tàn thôi. Có ông thi sĩ nào đó còn réo rắt,
rằng nhanh với chứ, vội vàng lên với chứ bởi sợ những mầm non chưa kịp hái đã
vấp phải những tàn phai.
Đang sửa cái lễ nhạt cúng ngày rằm
cuối cùng của năm cũ thì mẹ tôi gọi. Ngôn lời lại như bao tết xưa, rằng hôm nao
thì về? Giời ạ, hóa ra cái nỗi lòng của người già cũng tha thiết lắm. Tôi biết
mẹ mong chúng tôi về để khoe. Không phải khoe công danh hay vàng bạc của từng
đứa. Mà là khoe con, khoe cháu.
Bởi đó là thứ tài sản quý giá nhất
mà bà làm ra trong suốt gần bảy mươi năm qua. Giời ạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét