Lôi từ bên thằng Phọt phẹt về.

Đời tôi sợ nhất là đi bác sĩ. Chả
là do ám ảnh cái cảnh hồi nhỏ mẹ bế trạm xá để tiêm phòng. Ôi chao ơi, một bần
nông răng vẩu mắt vàng vốn hành nghề thú y đè tôi ra tiêm như tiêm cho một con
lợn với cái xi - lanh to bằng cái bơm, mạ i - nốc bóng nhoáng. Nhẽ vì sự khiếp
đảm đó mà tôi chả hay bịnh tật gì trừ cái sự cảm cúm nhức đầu sổ mũi xoàng
xĩnh, đâm ra hai phần ba đời người rồi mà chửa nằm bệnh viện lần nào.
Tôi cũng chửa từng đi thăm khám xem
mình khỏe hay yếu. Hàn thử biểu về sức khỏe của tôi được đo bằng khối lượng
rượu bia nốc vào mỗi ngày và số lượng thuốc lá rít trong mỗi tháng. Nếu thấy
uống nhanh say và hút thuốc thời ho hắng thì là yếu, và rồi sẽ hạn chế ít ngày.
Còn nếu chả vấn đề đếch gì thì tuần chay nào cũng tràn đấy nước mắt cùng những
nức nở vô biên.
Ấy thế mà có một anh xui tôi đi
khám răng được với một nhẽ tham vấn cực ất ơ, rằng răng có chắc thì “cắc” mới
bền. Thưa các bạn độc giả, đời một thằng đàn ông thì chỉ lo nhất là “cắc”
có bền hay không thôi chứ chưa hẳn là bạc tiền hay sự nghiệp và thậm chí là lý
tưởng. Sau khi nghe anh thuyết giảng về cơ chế và mối quan hệ biện chứng giữa
răng và “ cắc” thì tôi không nghi ngờ gì nữa mà quyết chí đi ngay. Của đáng tội
là anh nhắc tôi nên đến phòng nha của anh thời mới đảm bảo cho cái sự thăm khám
được chính xác. Tôi không là con gà nhưng biết đâu là thóc và đâu là giun nên
hơi lăn tăn một chút nhưng khi anh bảo miễn phí thì tôi đích thị là một con gà rừng.
Chỉ có thằng ngu mới đi vãi thóc ra mà đãi gà rừng.
Y hẹn tôi đến. Anh đón tôi bằng
cách ngồi phủ phục nơi bậc lên xuống bên ngoài đốt thuốc và choanh choách cái
smart phone mà tôi đoán là lướt Phây. Mãi đến khi tôi gọi tên thì anh mới ngấc
mặt lên rồi khẽ rên một tiếng. Tôi bảo làm luôn nhé nhưng anh nói vội gì và chỉ
tay sang mé đường, giọng hào sảng, đá ly cafe đã. Mẹ, đi khám răng lấy cao mà
mút cafe vào thì đừng bảo sao mồm hôi răng thối. Nhưng anh thuyết tôi, rằng hãy
yên tâm, đến với anh là răng trắng miệng thơm nước bọt ngọt ngay tắp lự. Mẹ
tiên sư, nhẽ anh ám tôi là hạng răng thưa miệng thối nước bọt hôi chăng? Hay
gì?
Khề khà mãi, anh chả đả động gì
chuyện răng miệng mà cứ thao thao cái mả mẹ gì mà tôi chịu không nhớ nổi. Nhẽ
anh đang có liệu pháp tâm lý với tôi chăng? Rằng ngồi nghe anh tán chuyện để
cho cơ hàm năng động hơn hoặc tuyến nước bọt hoạt động hiệu quả? Bởi tôi có tí
y lí về răng - hàm - mặt nên hơi thấu hiểu nhưng quả là cái sự anh nói làm tai
- mũi - họng tôi rã rời. Chán quá tôi gắt lên, làm nhanh tao còn về. Anh liếc
đồng hồ rồi bảo, phải căn giờ để tránh gặp một bệnh nhân đến ăn vạ cái răng
sâu. Tôi ái ngại vô cùng.
Ấy rồi cũng đến lúc anh vật tôi ra
và bắt một trợ tá đứng bên phụ việc.
Tôi trộm nhìn thì cũng có tí xinh
xinh nhưng răng thì hơi vàng và vẩu.
Nhưng khi đeo cái khẩu trang vào
thì nom tươi tắn hơn. Tôi an tâm mà nhắm mắt xuôi tay cho sự thăm khám móc hàm.
Gớm chết chết, anh bắt tôi thè há ngậm nhổ như đúng rồi và kết luận, răng không
có cao nhưng nhiều mảng bám và hai chiếc có dấu hiệu bị sâu. Chửa cho tôi phản
hồi ý kiến thì ngay lập tức anh bóp cái mả mẹ gì kêu rít lên rồi thọc vào mồm
tôi xoắn xuýt. Toàn thân tôi lạnh toát và gai ốc nổi lên trập trùng mạn bẹn và
mông. Người tôi cứng như đồng.
Và rồi cứ tê đi, chả đau đớn gì.
Đôi khi lại có cảm giác cực khoái dâng lên khi anh vừa làm vừa huýt sáo. Tiếng
sáo mõm rít qua cái khẩu trang cộng với tiếng xè xè của dụng cụ đẽo mảng bám
cùng ánh đèn vàng bàn nha làm tôi có cảm giác như đang ở một đại hý trường danh
giá. Cơn cực khoái đáng ra sẽ lâu hơn nếu như thi thoảng anh không gắt lên
" địt mẹ, há to ra". Mả bố nhà anh chứ.
Rồi cũng xong. Mặt tôi như nhẹ bẫng
đi mấy phần. Nhe răng soi gương thấy nền nã ra lắm lắm. Phà hơi thở ra tay rồi
hít vào thấy thơm tho hẳn.
Nuốt miếng nước bọt cũng có tí ngọt
ngào thanh tao. Phấn khởi quá nên tôi rủ anh đi bú bia trưa, anh chỉ vào một
con bé đã phục chờ từ đầu sáng, rằng nó chỉ chịu cho mỗi mình anh làm. Thế
thôi, tôi té. Anh dặn, nhớ quảng cáo giùm anh cái tay nghề nha sĩ từ bi.
Tôi la cà đến tối mịt mới về. Trước
khi lên giường thì chui vệ sinh uýnh răng cẩn mật. Tôi thơm vợ tôi. Vợ tôi khen
tôi sao hôm nay răng miệng thơm tho cùng nước bọt ngọt. Tôi kể chuyện đi nha
sĩ. Vợ tôi bảo mai chỉ chỗ em đi.
Như mọi khi, có tí diệu bia tôi
thời hăng hái và dai như đỉa đói. Ấy thế đếch nào đêm nay, cắc bụp có tẹo teo
đã tèo tốt. Tôi lẩm bẩm chửi thầm anh trong miệng. Còn vợ tôi nhìn tôi đầy nghi
hoặc bởi tôi đoán thị nghĩ tôi làm răng với phường đào liễu ất ơ. Thị bảo, mai
tôi dí vào đến chỗ ý và cấm tiệt ông chuyện răng miệng linh tinh. Nào ai hiểu
cái thân mình?
Hỡi các bạn độc giả, giờ tôi nghiệm
ra một điều rằng, răng chắc không hẳn “ cắc” đã bền. Nhưng có một điều chắc
chắn là của bền tại người. Chứ như tôi đây, của một đống tiền mà thị dùng như
phá thế kia thì một ngày đẹp giời không xa sẽ đeo...răng giả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét