Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Bạn bè - Bẹn bà

Chia tay lúc tình đang mặn nồng, ngực đang phập phồng và giấc mơ vẫn còn màu hồng sẽ luôn để lại dư chấn và những vọng khúc lâu dài.
Ấy chính là đạo lý của những anh hào lừng lẫy, múa bút làm cave thiên hạ. Tiếc rằng ở xứ này đa phần văn nhân vẫn quyết không lùi bước cho đến khi in nốt cái di cảo. Văn hoá buông bỏ thật khó khăn và xa xỉ với một nơi vốn đói kém triền miên, danh vọng là niềm ao ước.
Tôi cho rằng Phọt Phẹt nên làm ngay việc ấy.
***
Phọt Phẹt từng là một hiện tượng thú vị bậc nhất làng mạng xứ An Nam. Không một gã dặt dẹo nào trên cõi ảo này lại có nhiều huyền thoại như vậy.
Âu cũng là từ cái sự giao du rộng rãi, liên tục mà ra.
Từ Bắc qua Trung vào Nam, chẳng có nơi nào gã không có những mối quan hệ kiểu kết giao văn chương bên chén rượu tạc thù, huynh đệ. Rất sa đoạ mà cũng đầy chất tao nhân, mặc khách.
Một tay đánh dậm cua xứ Ngọc Lạc, Thanh Hoá hay một vị chức sắc nơi Văn Phòng Chính Phủ đều có thể rưng rưng thân ái trong canh rượu vã. Một vàng son buôn bất động sản, lái xe mui trần nơi Sài Thành hay một mẹ đơn thân ghi số đề đi xe đạp điện tận Lào Cai cũng vẫn đắm say trong lời ca rung động tận cuối cốc beer tươi.
Lê la 2h sáng trên vỉa hè Giảng Võ, duyên dáng trong show ca nhạc chốn phòng trà hay e thẹn bên mẹt thịt chó giờ hành chính. Vẫn là gã với cái bụng to vượt mặt, cặp giò lẩy bẩy dậy non vì Gout và oằn tà vằn đâu đó trong chiếc quần đùi lụa mỡ gà mẩu bún sợi to.
***
Tôi gặp Phọt Phẹt nhân một buổi huynh đệ tụ tập chè chén thanh tao ở một cái tửu điếm nhỏ. Gã ngồi điềm tĩnh và im lặng. Khi nhà thơ kiêm kĩ sư xây dựng xứ Nghệ An nâng cốc giới thiệu đây là Lọc Râu còn đây là anh Tuân tức Phọt Phẹt, blogger thì gã mới hít nhẹ một hơi rồi đưa bàn tay mũm mĩm ra bắt. Giá như cách đây vài năm thì gã sẽ ưỡn ngực ra , đằng hắng và bảo anh là Phọt Phẹt, chủ trang photphet.info.
Khốn khổ cho cái kiểu nghệ sĩ bàn phím như gã, truyền thông xã hội tiến xa quá khỏi sự nắm bắt làm cho từ một anh hùng mã thượng trở thành một kẻ ất ơ, ăn mày dĩ vãng. Fanpage Phọt Phẹt không cứu nổi cho sự suy thoái ấy khi nó tạp nham không khác gì cái mẹt đồ khô ngoài chợ. Âu cũng là cái giá phải trả cho một bộ não ngâm tẩm quá lâu trong hơi cồn xộc lên từ mạch máu.
Nhưng quan hệ cũ của gã vẫn còn đó. Cái chất phong lưu một thời hãy còn đó. Quan trọng nhất là giọng hát ăm ắp xúc cảm của gã vẫn còn đó.
Nhiều người lần đầu gặp sẽ bị lạc đi trong sự mê hoặc bởi chất giọng và lời ca. Nội tâm phải phong phú lắm thì mới cất lên được những câu hát như thế.
"Đào liễu có một mình. Em đi đâu hỡi cô nàng ơi mà đào liễu có một mình. Ấy kìa hai vai nay còn gánh nặng, đào liễu phất phơ, phất phơ đội đầu.
Dẫu mà thương lắm, thương lắm mẹ cha". Sai toét toè loe so với lời gốc và cũng chỉ thuộc có đúng đoạn đầu ấy nhưng không hề gì, mấy câu này đã thành biểu trưng cho hình ảnh của gã.
Cổ nhạc tửu lâu tam khúc của Phọt Phẹt còn có thêm "Nhớ mẹ ta xưa" theo lối hát văn và "Đò Đưa" theo làn điệu quan họ. Chỉ vậy thôi là đủ để cho một cuộc tao ngộ trở nên ngập tràn những nỗi niềm và thân phận.
***
Tiếc thay chả phòng Karaoke nào chiều được những dòng nhạc oái oăm thập phần âm lịch thế nên gã phải tìm một hình ảnh tân nhạc tương xứng.
Ngọc Sơn là ca sĩ gã đã tìm đến trong cái sự cầu cứu bẽ bàng. Cái sến sẩm được nhiều ma-đam sồn sồn kết của Ngọc Sơn nhẽ khí hợp với mục tiêu đong gái mạng.
Ấy vậy là ta sẽ được nghe cả trăm lần tình khúc ẩm ướt "Nụ cười biệt ly" với những câu đầy chua chát:
"Tìm đâu một lối cho đôi mình
Thôi đành chấp nhận bẽ bàng
Nhìn nàng nuốt lệ mà đi
Nuốt lệ mà đi người ơ
i".
***
Đọng lại sau rốt là gì? Ta sẽ tơi bời về nhà trong cơn nhức đầu có thể kèm nôn trớ. Áo tuột ra ngoài quần và nhoè một vết son trên má. May mắn thì được suất ngủ ở sofa và kém duyên hơn sẽ có chiếc vali bay ra cửa bonus một cú đóng sầm lại lúc gần 3h sáng.
Giá như sau khi hát nuốt lệ mà đi, gã cũng đóng cửa blog lại mà đi thì hẳn là danh vọng ấy vẫn lưu truyền kim cổ. Thay vì phọt ra cái gì giờ cũng chỉ để lại một tiếng phẹt phẹt phẹt luẩn quẩn trứng ung trộn hành phi.
Và giá như, có cái cụ cao niên lắm vẫn đang vinh quang trên đỉnh Phù Vân kia cũng nuốt lệ mà đi thì hay biết mấy. Khổ nỗi cụ ấy vẫn chờ đến khi phải vãi lệ mà thăng.
Thế hoá ra toàn ép nhau vào con đường mòn.
Thời coá phỏng?


Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

Đêm tân hôn

Đêm tân hôn cô dâu thẹn thùng thỏ thẻ với chú rể: 

- Anh yêu ơi, em hổng biết gì về dzụ đó hết ờ, anh cắt nghĩa cho em nghe đi! 

Chú rể cười: 

- Dzụ đó dễ ợt à em cưng. Em cứ tưởng tượng cái của em là nhà tù, còn cái của anh là thằng tù. Tụi mình cứ nhốt thằng tù vào nhà tù là xong. 

Nửa tiếng sau bắt thằng tù nhốt xong xuôi đâu đấy cô dâu thích quá, một lát sau lại thỏ thẻ: 

- Anh yêu ơi, thằng tù nó vượt ngục rồi kìa! 

Chú rể bảo: 

- Thế hở em? Thì mình bắt nó nhốt lại thôi. 

Nửa tiếng sau bắt thằng tù nhốt lại xong xuôi đâu đấy, chú rể thở dốc ngồi châm thuốc lá hút lấy lại sức. Một lát sau cô dâu lại nói: 

- Anh yêu ơi! Thằng tù nó lại vượt ngục nữa rồi, anh mau bắt nhốt nó lại đi anh yêu! 

Thế là chú rể lại uể ỏai đi tóm thằng tù nhốt lại. Xong xuôi đâu đấy chú rể nằm xuội lơ. Một lát sau cô dâu lại thỏ thẻ: 

- Anh yêu ơi... thằng tù nó lại... 

Lần này thì chú rể sùng bố lên quát: 

- Thằng tù này nó ở tù hết hạn thì phải thả nó ra chứ, nó có bị chung thân đâu mà cứ đòi bắt nó lại nhốt hòai vậy? Đi ngủ đi!!

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Đẽo Tây


Ảnh có tính minh họa nhưng éo xa sự thật là mấy


Nhân sự vụ ngài Obama aka Ngô Bá Mai cút vìa Mỹ cuốc, bốt lại cái ĐẼO TÂY như một lời từ tạ vậy. Hehe...

***

19h tối chúng tôi bắt đầu leo đèo Hải Vân trong gió mưa vần vũ. Đã thế con xế tự dưng giở chứng, chột hẳn hai pha. Thật là một sự nan giải vô biên. Định thần nằm bên này đèo một đêm mà giao hoan với cố đô nhưng nhận tin nhắn của thằng em dại đón ở chân đèo bên kia nên đâm ra ái ngại. Tè bãi lấy tinh thần và cũng là giảm tải, bật sáng màn hình điện thoại làm đèn hiệu. Bọn tôi leo đèo. Thật là:

Bốn mươi năm một cuộc đời
Em chờ tôi ở giời ơi, cái đèo...

Mưa quất ràn rạt, khói sương bảng lảng. Con chiến mã gầm rú xé tan tịch liêu bằng những tiếng pành pành pành nặng nhọc. Nó già rồi. Tôi lẩm nhẩm khấn trợ lực. Lên đến đỉnh đèo vẫn bình an vô sự. Dừng lại, tôi lại tè bãi vào động cơ như một hành vi đầy tính tôn giáo cao siêu. Bọn tôi đổ đèo.

Mưa vẫn rào rào như pháo tay hội nghị. Đà Nẵng chào đón bọn xê dịch lang thang trong một màu trắng trời bàng bạc. Thằng em dại tọa một quán hải sản ven biển chốc chốc lại gào lên trong máy hỏi cơ sự lâu la. Quả là kẻ đi xa không nóng lòng bằng thổ dân hóng đợi.

Đói rét và mệt mỏi, bọn tôi lao vào cắn đớp như điên. Nhẽ ra bữa ăn đã ngon hơn rất nhiều nếu không có một ả sồn sồn rặt giọng Quảng cứ lờn vờn nài mua vé số. Ả gạ tôi ác lắm nhưng mồm hẵng còn bận ăn nên chỉ lắc đầu lấy lệ. Được thể ả vộc nguyên cả bàn tay vào rổ bụng thần thánh của tôi rồi ré lên nắc nẻ. Tôi điên lắm, định chửi nhưng khi nghe ả cất nhời khen " trắng như lợn cạo" nên động lòng bỏ qua. Điều này nói ra không có nghĩa tôi là một...con lợn.

Hoàn hồn y rằng nghĩ đến trôn. Cái thói này tôi cai mãi mà cấm có tiệt. Tôi bảo thằng em dại chở đến Thanh Trà, một tiệm nhạc nhỏ mở hằng đêm phố nhớn. Chốn này tôi hay lui tới mỗi khi vào đây, phần vì gần gụi phong cách, phần vì thốn con mắt bởi mụ chủ đã ngoại tứ tuần nhưng hương sắc hẵng nồng nàn và có thể cùng một lúc giết chết nhiều bầy ong độc. Mụ đon đả đón tôi hệt cái lối người ở xa về. Cũng ôm và hôn hai bên má, đôi vú bắng nhắng làm duyên, chốc chốc lại khuyến mãi đập thẳng ngực tôi nghe ứ hự mông lung diệu vợi. Mụ ngồi với tôi hết tuần bia thì chuồn đi ngả khác, không quên nhét vội hai cô đào vào thế thân.

Bọn tôi vừa bia vừa lắng tai nghe hát. Lâu không bóng dáng đàn bà nên tôi cũng táy máy đặt tay lên đùi một cô mà bóp nhẹ, mắt thi thoảng xoáy vào khuôn ngực mà nếu có giải phẫu thì to bằng quả táo Tầu. Thằng em dại vợ vửa sinh nên cái lý cái tình không mấy ổn định đâm ra gà bỏ mẹ, cứ khoanh tay ngắm xôi oản đùi đĩa rồi ngước mắt trần nhà mà ngáp vặt. Hải Âu mặt dế thiện chiến hơn, bóp véo uốn éo như một tay chơi thượng thặng, hệt những gã nông dân sau khi đã dịch hàng rào bán đi vài sào ruộng.

Tàn nhạc bọn tôi khật khưỡng ra về. Tôi có gạ cô đào làm nhát giao hoan lấy khí. Nhưng cô chối. Cô bảo nghề của cô là ngồi với khách chứ không… đi khách. Tôi vốn người văn minh nên chẳng ép dù đã cố công gây sốc bằng cách típ hẳn cho 1 triệu đồng. Bước ra khỏi tiệm mới tiếc của và thầm trách mình ngu bởi dặm dài còn xa ngái lắm.

Thằng em dại xin về " hộ đê". Tôi với Hải Âu mặt dế diễu một vòng đường Bạch Đằng ven sông Hàn khoe mẽ cơ mà chả có ai nhìn vì quá khuya ngoại trừ vài ánh mắt ngáo ngơ của du khách ở mấy bar Tây bên đường. Tôi quyết định tấp xe vào cho chúng ngắm thỏa thê, tiện thể đá thêm ít chai cho say hẳn. Bọn tôi ngồi ngoài hiên. Trên ghế cao. Đung đưa. Ngơ ngáo. Gió sông Hàn hắt lên, đèn cầu Rồng vàng vọt làm cho cái thú phiêu diêu ra chiều thư thái lắm.

Con xế già đã gây ra sự lạ khi có hai em Tây băng qua đường sà đến sờ mó ngó nghiêng. Tôi sướng quá rú lên " của tao đấy, thích không?". Chúng nói gì tôi không nghe rõ nhưng ngón cái chổng ngược cong lên. Tôi đoán đích thị là chúng thích. Tôi tụt khỏi ghế ra chỗ con xế già, bảo " cho phép tao mời bia chúng mày. Bọn tao người Việt nam, đang lang thang trên từng cây số". Hai em Tây nói " Bọn tao người Pháp, cũng đang lang thang. Rất vui được mày mời bia".

Có tý gái, lại là Tây nên tôi bú bia vô cùng khiếp đảm. Và để thể hiện sự tàn khốc tôi mở cốp con xế già lôi ra chai Balentine thượng hạng mà anh bác sĩ “mắt dọc” biếu ở thành Vinh. Tôi muốn độ bốc tăng nhanh hơn bởi trước sự xinh xắn trẻ trung của hai em Tây Pháp quốc thì chỉ có sự ngộ độc rượu mới làm cho tôi bớt đi cái ham muốn uống nước " râu ngô" giải ngố. Ô hô!

Tôi bốc phét đủ chuyện nết na lẫn ba vạ. Hai em Tây ngấm đòn nên diệu tợn hơn làm tôi có cảm giác chúng là mẹ của Lưu Linh chứ không phải là hai sinh viên vùng Mác - xây thơ mộng. Hải Âu mặt dế mù tiếng Anh nên mặt nghệt ra như ngan ị, thi thoảng lại thè lưỡi liếm mép, không hiểu là thèm rượu hay thèm tình? Có rượu trợ lực nên tôi hùng dũng, " Tao chưa từng ngủ với gái Tây". Hai em Tây cười toe toe, bảo " bọn tao cũng chưa từng làm tình với đàn ông Á". Tôi đạp ga " khách sạn tao thuê cạnh đây, xong béng nhé?". Hai em Tây nhìn nhau, à ồ gì đó bằng tiếng Pháp rồi cất giọng " cứ uống đi, xem bọn tao có say không đã". A ha!

Không biết chúng có say không nhưng gần 3h sáng thì cả bọn về đến khách sạn. Tôi lấy thêm một phòng nữa, đẩy em Tây đít to cho Hải Âu mặt dế. Tôi xí em mông nhỏ trông gọn gàng đỏm dáng hơn. Gớm chết chết, lần đầu với Tây có khác, tôi quýnh quáng quên cả đánh răng rửa mặt. Em Tây cũng không vừa, vào phát là tụt quần ngay tự cửa. Bọn tôi quấn lấy nhau như hai con chọi máu.Trong hân hoan, tôi thầm cảm ơn Chúa đã ban cho kẻ tội đồ một thiên thần đắm say. Tôi lẩm nhẩm khấn cái câu " tích cực quay tay, cơ may đã đến".

Cho tôi thôi kể về những hứng khởi đầu đời với Tây. Bởi nếu có kể ra thì tiếc rẻ lắm. Cho tôi được phép găm lại mà nhai hết quãng cuối cuộc đời. Chỉ biết rằng khi chuẩn bị đến cái cao trào Đông - Tây hội ngộ thì tôi xấu hổ vô cùng vì em Tây quán triệt bắt phải dùng bao cao su. Mà hỡi ôi, cả cái khách sạn cao sang là thế mà cấm có cái bao nào găm hộc bàn hay ý tứ để đầu giường. Đà Nẵng sạch quá nên vắng bóng bao chăng? Tôi lại không có thói quen dự trữ. Mua ở đâu giữa cái thành phố đang tảng sáng này?

Mặc cho tôi trình bày và van vỉ, em Tây nhất quyết không dù đã ròng ròng giãi mép. Tôi hiểu chúng văn minh hơn tôi. Sự văn minh đỉnh cao khi đào thoát khỏi cơn hứng tình bản năng bởi khuyết một cái bao cao su thần thánh. Em Tây mặc vội quần áo, hôn từ biệt tôi rồi bảo gọi Hải Âu mặt dế xem cơ sự xong chưa. Tôi bấm máy. Chửa kịp cất nhời thì đồng hành dáo dác " có bao không?". Giời ạ!

Sáng trở dậy, bọn tôi súc miệng bằng câu chửi " tiên sư bố cái bao cao su". Tôi hỏi Hải Âu mặt dế có chuốt được sợi " râu ngô" nào làm kỷ niệm? Gã cười bảo " add được Phây búc thôi". Tôi bảo mở ra xem có phản hồi gì không. Mắt tôi lờ tịt hẳn đi khi thấy cái stt nhõn một dòng " Thật là những gã đàn ông man mọi".

Tôi cứ ước mãi rồi lại sẽ có một cuộc Việt - Pháp giao hoan như đã từng trong lịch sử. Khi đó nhẽ người Việt nam ta sẽ không còn man mọi truyền đời.

Là cứ ước thế thôi!

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Răng chắc - Cắc bền

Lôi từ bên thằng Phọt phẹt về.

Đời tôi sợ nhất là đi bác sĩ. Chả là do ám ảnh cái cảnh hồi nhỏ mẹ bế trạm xá để tiêm phòng. Ôi chao ơi, một bần nông răng vẩu mắt vàng vốn hành nghề thú y đè tôi ra tiêm như tiêm cho một con lợn với cái xi - lanh to bằng cái bơm, mạ i - nốc bóng nhoáng. Nhẽ vì sự khiếp đảm đó mà tôi chả hay bịnh tật gì trừ cái sự cảm cúm nhức đầu sổ mũi xoàng xĩnh, đâm ra hai phần ba đời người rồi mà chửa nằm bệnh viện lần nào.
Tôi cũng chửa từng đi thăm khám xem mình khỏe hay yếu. Hàn thử biểu về sức khỏe của tôi được đo bằng khối lượng rượu bia nốc vào mỗi ngày và số lượng thuốc lá rít trong mỗi tháng. Nếu thấy uống nhanh say và hút thuốc thời ho hắng thì là yếu, và rồi sẽ hạn chế ít ngày. Còn nếu chả vấn đề đếch gì thì tuần chay nào cũng tràn đấy nước mắt cùng những nức nở vô biên.
Ấy thế mà có một anh xui tôi đi khám răng được với một nhẽ tham vấn cực ất ơ, rằng răng có chắc thì “cắc” mới bền. Thưa các bạn độc giả, đời một thằng đàn ông  thì chỉ lo nhất là “cắc” có bền hay không thôi chứ chưa hẳn là bạc tiền hay sự nghiệp và thậm chí là lý tưởng. Sau khi nghe anh thuyết giảng về cơ chế và mối quan hệ biện chứng giữa răng và “ cắc” thì tôi không nghi ngờ gì nữa mà quyết chí đi ngay. Của đáng tội là anh nhắc tôi nên đến phòng nha của anh thời mới đảm bảo cho cái sự thăm khám được chính xác. Tôi không là con gà nhưng biết đâu là thóc và đâu là giun nên hơi lăn tăn một chút nhưng khi anh bảo miễn phí thì tôi đích thị là một con gà rừng. Chỉ có thằng ngu mới đi vãi thóc ra mà đãi gà rừng.
Y hẹn tôi đến. Anh đón tôi bằng cách ngồi phủ phục nơi bậc lên xuống bên ngoài đốt thuốc và choanh choách cái smart phone mà tôi đoán là lướt Phây. Mãi đến khi tôi gọi tên thì anh mới ngấc mặt lên rồi khẽ rên một tiếng. Tôi bảo làm luôn nhé nhưng anh nói vội gì và chỉ tay sang mé đường, giọng hào sảng, đá ly cafe đã. Mẹ, đi khám răng lấy cao mà mút cafe vào thì đừng bảo sao mồm hôi răng thối. Nhưng anh thuyết tôi, rằng hãy yên tâm, đến với anh là răng trắng miệng thơm nước bọt ngọt ngay tắp lự. Mẹ tiên sư, nhẽ anh ám tôi là hạng răng thưa miệng thối nước bọt hôi chăng? Hay gì?
Khề khà mãi, anh chả đả động gì chuyện răng miệng mà cứ thao thao cái mả mẹ gì mà tôi chịu không nhớ nổi. Nhẽ anh đang có liệu pháp tâm lý với tôi chăng? Rằng ngồi nghe anh tán chuyện để cho cơ hàm năng động hơn hoặc tuyến nước bọt hoạt động hiệu quả? Bởi tôi có tí y lí về răng - hàm - mặt nên hơi thấu hiểu nhưng quả là cái sự anh nói làm tai - mũi - họng tôi rã rời. Chán quá tôi gắt lên, làm nhanh tao còn về. Anh liếc đồng hồ rồi bảo, phải căn giờ để tránh gặp một bệnh nhân đến ăn vạ cái răng sâu. Tôi ái ngại vô cùng.
Ấy rồi cũng đến lúc anh vật tôi ra và bắt một trợ tá đứng bên phụ việc.
Tôi trộm nhìn thì cũng có tí xinh xinh nhưng răng thì hơi vàng và vẩu.
Nhưng khi đeo cái khẩu trang vào thì nom tươi tắn hơn. Tôi an tâm mà nhắm mắt xuôi tay cho sự thăm khám móc hàm. Gớm chết chết, anh bắt tôi thè há ngậm nhổ như đúng rồi và kết luận, răng không có cao nhưng nhiều mảng bám và hai chiếc có dấu hiệu bị sâu. Chửa cho tôi phản hồi ý kiến thì ngay lập tức anh bóp cái mả mẹ gì kêu rít lên rồi thọc vào mồm tôi xoắn xuýt. Toàn thân tôi lạnh toát và gai ốc nổi lên trập trùng mạn bẹn và mông. Người tôi cứng như đồng.
Và rồi cứ tê đi, chả đau đớn gì. Đôi khi lại có cảm giác cực khoái dâng lên khi anh vừa làm vừa huýt sáo. Tiếng sáo mõm rít qua cái khẩu trang cộng với tiếng xè xè của dụng cụ đẽo mảng bám cùng ánh đèn vàng bàn nha làm tôi có cảm giác như đang ở một đại hý trường danh giá. Cơn cực khoái đáng ra sẽ lâu hơn nếu như thi thoảng anh không gắt lên " địt mẹ, há to ra". Mả bố nhà anh chứ.
Rồi cũng xong. Mặt tôi như nhẹ bẫng đi mấy phần. Nhe răng soi gương thấy nền nã ra lắm lắm. Phà hơi thở ra tay rồi hít vào thấy thơm tho hẳn.
Nuốt miếng nước bọt cũng có tí ngọt ngào thanh tao. Phấn khởi quá nên tôi rủ anh đi bú bia trưa, anh chỉ vào một con bé đã phục chờ từ đầu sáng, rằng nó chỉ chịu cho mỗi mình anh làm. Thế thôi, tôi té. Anh dặn, nhớ quảng cáo giùm anh cái tay nghề nha sĩ từ bi.
Tôi la cà đến tối mịt mới về. Trước khi lên giường thì chui vệ sinh uýnh răng cẩn mật. Tôi thơm vợ tôi. Vợ tôi khen tôi sao hôm nay răng miệng thơm tho cùng nước bọt ngọt. Tôi kể chuyện đi nha sĩ. Vợ tôi bảo mai chỉ chỗ em đi.
Như mọi khi, có tí diệu bia tôi thời hăng hái và dai như đỉa đói. Ấy thế đếch nào đêm nay, cắc bụp có tẹo teo đã tèo tốt. Tôi lẩm bẩm chửi thầm anh trong miệng. Còn vợ tôi nhìn tôi đầy nghi hoặc bởi tôi đoán thị nghĩ tôi làm răng với phường đào liễu ất ơ. Thị bảo, mai tôi dí vào đến chỗ ý và cấm tiệt ông chuyện răng miệng linh tinh. Nào ai hiểu cái thân mình?
Hỡi các bạn độc giả, giờ tôi nghiệm ra một điều rằng, răng chắc không hẳn “ cắc” đã bền. Nhưng có một điều chắc chắn là của bền tại người. Chứ như tôi đây, của một đống tiền mà thị dùng như phá thế kia thì một ngày đẹp giời không xa sẽ đeo...răng giả.


Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

Thuở Ngây thi hay dạy thì chả rõ

Lớp 12, bọn con gái lớn tướng, vú sừng trâu ngúng nguẩy thập thò sau những cánh áo mỏng rẻ tiền. Con trai bọn tôi “chim cò” còn chưa ra giàng nhưng tay thời cứ lượn lờ vân vê dăm ba sợi râu dại mà suy tư như bác học. Là năm cuối cấp, viêc học hành cũng chộn rộn nhưng vẫn không quên những trò ma quỷ học trò. Tôi là lãnh tụ của những trò đó - kẻ đầu têu vĩ đại - ngồi phòng giám hiệu còn nhiều hơn ngồi trong lớp học. Sinh hoạt lớp tuần nào chúng bạn cũng lôi ra phê bình, kiểm điểm.
Hạnh kiểm tôi xấu vô biên nhưng cô chủ nhiệm vẫn cho khá. Tôi mà tồi cô mất chủ nhiệm, khỏi tăng lương hoặc bi bô cột cờ đọc thành tích.
Ông hiệu trưởng ghét tôi như ghét đế quốc sài lang, thù tôi như mẹ chồng thù nàng dâu có nhiều tính xấu. Liên thiên thế để thấy, tôi mất nết toàn tập, may được cái học hành khá khẩm kéo lại chứ không đã bị tống cổ từ lâu.
Cũng năm đó, đời tôi thay đổi lớn, đến tận giờ. Tôi ngoan ra và suy tư nhiều lắm nhưng cái sự học lại ngu đi như ông chó, ông bò. Ấy là lớp tôi đón đoàn sinh viên thực tập 6 người, cô trưởng nhóm tên Ái, xinh mông lung. Ban đầu, tôi ất ơ với những trò dự giờ dạy thử, văn nghệ văn gừng, kể chuyện làm thơ. Tôi không khoái những trò đó, vô bổ và rất nhiêu khê. Tôi chỉ thích nghịch những trò tinh quái. Thày cô thực tập bị tôi bắt nạt, nghịch đểu, trêu ngươi cho phát khóc. Tôi phá hoại công cuộc thực tập của họ như nông dân phá kho thóc của Nhật vậy. Ai cũng ghét tôi, mỗi cô Ái là không. Cô che chở tôi những tội lỗi dại khờ. Nhẽ thế nên tôi bớt nghịch đi.
Tôi mến cô thực sự. Cô cũng mến tôi. Những khi rảnh rỗi, cô hay chở tôi xuống thị xã cho ăn kem cốc trong khi tôi chỉ thèm... kem que. Cô còn chở tôi về nhà chơi. Nhà cô đẹp, giường cô nằm nhiều tranh ảnh diễn viên, thơm như bờ xôi ruộng mật. Cô hay hỏi tôi về trường lớp, chán lại hỏi ước mơ. Trường lớp thì tôi không biết gì, ước mơ thì tôi chỉ thích được bẹo má con quản ca kiêm lớp phó văn thể xinh xinh. Cả hai thứ đó tôi đều không nói với cô được.
Ngày hết kỳ thực tập, cả lớp buồn như chuồn bậu giậu thưa. Bọn con gái mau nước mắt khóc chia ly y đám ma đại cố. Mấy thằng con trai cũng sụt sùi rung đùi gà giò mà ho lên nức nở. Chúng tôi góp tiền mua quà tặng thày cô thực tập. Họ cũng thế, góp tiền mua vật phẩm tặng lại.
Cô Ái tặng riêng tôi một cuốn sổ bìa đỏ gáy vàng to vật, dày cộp. Cô nhìn tôi ưu tư, dặn bớt nghịch đi, dành nhiều thời gian ghi chép cuộc đời vào cuốn sổ. Tôi không nghe lời cô, đem bán cho con quản ca kiêm lớp phó văn thể để nó làm thơ, ghi lưu bút.
Cô cùng đoàn thực tập trở lại trường đại học. Mấy tháng nữa cô sẽ tốt nghiệp rồi đi làm giáo viên. Tôi bảo cô dạy gì em không hiểu thì làm giáo viên sao được. Cô không buồn, véo má tôi, day day, cười nắc nẻ.
Cô còn dặn tôi, biết nhà rồi, cứ xuống chơi. Rồi cô ôm lấy tôi thật chặt. Ôi chao ơi, hóa ra tôi cao hơn cô một cái đầu rồi cơ đấy.
Cô đi rồi, tôi tự dưng buồn bã và nhung nhớ vô biên. Tôi không hiểu vì sao. Tôi chẳng còn nghịch ngợm, giờ chơi cứ thu lu góc bàn vê gấu áo, cắn móng tay. Lũ bạn tưởng tôi tu chí cho việc học, nhưng không phải, tu chí gì mà ngày một ngu đi. 

****
Tôi đến thăm cô vào chiều thu êm ả khi thi xong đại học và cô cũng đã ra trường đang ở nhà chờ việc. Cô ngạc nhiên lắm, không nghĩ là tôi thăm. Cô tíu tít kể tôi chuyện sinh viên, hướng đạo tôi đủ thứ về cuộc sống KTX. Tôi nghe háo hức, thích thú thực sự vì nghĩ cũng ít ngày nữa thôi tôi cũng có thể thành thằng tân sinh viên lắm chứ. Rồi cũng như trước kia, cô lại hỏi tôi về trường lớp, về bạn bè, và ước mơ. Trường lớp tôi đã chia tay rồi, bạn bè ra trường bận thi cử cũng chả biết ai ngả nào.
Còn ước mơ à, tôi ước cô lại ôm tôi như ngày trước.
Cô bắt tôi ở lại ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi với cô xách làn đi chợ. Đi song song, như đôi tình nhân hạnh phúc hay chí ít cũng giống những cặp vợ chồng son. Tôi nhớn lắm rồi.
Cơm cô nấu ngon, gã trai mới nhớn như tôi đánh chén tì tì. Bố mẹ cô gắp thức ăn cho tôi tích cực như tiếp đạn cho cối giã mục tiêu. Cô ngồi đầu nồi, ôm chân ý tứ nhìn tôi không chớp. No nê, cô kê chõng ngoài sân bảo tôi ngồi chờ cô rửa bát. Trăng thu sáng nhẹ, hàng xoan lá rụng tơi bời, tiếng dế nỉ non ngoài vườn, tiếng cô se sẽ hát bài gì mà giáo viên nhân dân, mọi nhẽ nên thơ tợn lắm. Trong nhà, mẹ cô đang thắp hương bàn thờ, trên đó còn nguyên bát cơm và mấy đĩa thức ăn bé xíu, rì rầm khấn. Tôi thấy ảnh một ông trẻ măng, giông giống tôi, ngồi chễn chệ.
Cô ngồi chõng cùng tôi, lại líu lo chuyện. Tôi ăn no rồi bụng chỉ muốn về kẻo muộn mẹ mắng. Tôi hỏi cô người trên bàn thờ là ai? Nhà cô có liệt sĩ? Hay gì?. Đang líu lo, cô im bặt, đèn vàng quyện trăng non hắt mặt cô lóng lánh. Cô khóc. Đó là em trai cô, đi bơi sông chết đuối.
Cô bảo bằng tuổi tôi nếu còn sống và giống tôi y lột. Tôi thoáng rùng mình rồi run bắn khi cô ôm chặt lấy tôi, nức nở. Cô cứ ôm ghì lấy tôi như thế cho đến khi có tiếng vè vè động cơ con Simson cắm phập vào sân, phun khói mù mịt. Tôi nhao người lấy xe đạp, vẫn kịp chaò to bố mẹ cô một tiếng. Tôi đạp mải miết. Nghĩ miên man.
Đến lối rẽ qua cầu về nhà, tôi quặt xe. Pha đèn xe máy lẫn tiếng vè vè cũng ngoặt theo. A, hình như con Simson cắm phập sân nhà cô ban nãy. Tôi nghe tiếng rú ga, giọng một thằng sặc mùi rượu quát, “ đ.m, thích phá đám hả?”. Tôi chưa kịp định thần, nó đã co chân đạp tôi một phát, cả xe lẫn người đổ ụp vào bụi rứa dại. Tiếng vê côn ồn ĩ rồi im bặt.
Tôi khập khiễng dong con xe đạp bị sang vành về nhà. Mẹ tôi hỏi sao, tôi cứ ú ớ. Khi đã yên thân, tôi nghe mẹ tôi thì thầm với bố, “thằng này đi tán gái đâu đó bị đánh chứ tự dưng thì ngã làm sao được”. Tôi nín thinh, cả đêm không chợp mắt.
****
Cô giờ đã già đi như quy luật. Chồng cô chính là thằng cha Símon đạp tôi ngã dúi dụi năm nào. Không có cú đạp đó, biết đâu tôi đã là…!!!

À mà thôi…!!!