Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

20-11(2)


Lật lại bài biên năm cũ, mùa hiến chương 20/11/2014.


***



Phọt_Phẹt: A, thày giáo - tháo giày đi đâu đấy?

Thày giáo: Anh lại xỏ xiên rồi, không thấy đang xỏ giày đi liên hoan à?

Phọt_Phẹt: Tân gia, thôi nôi hay lên lương?

Thày giáo: Anh không biết hôm nay ngày gì à? 20-11, ngày hiến chương của bọn tôi. Nhà trường tổ chức bữa tươi gọi là chào mừng.

Phọt_Phẹt: Hehe, chúc mừng thày nhé.

Thày giáo: Mừng cái mẹ gì. Tôi đang tính có nên đi hay không đây. Ở nhà thì tủi thân mà đi thì...tủi phận.

Phọt_Phẹt: Ơ hay. Ngày vui sao thày lại nản thế?

Thày giáo: Vui cái mẹ gì. Ăn uống thời cũng thích đấy nhưng cứ hễ đang vui một tý là bọn học trò lại kéo đến phá đám chúc mừng. Chúng tặng hoa tặng quà tặng cả phong bì.

Phọt_Phẹt: Thế càng vui chứ sao?

Thày giáo: Đã bảo là vui cái mẹ gì mà lị. Vì tôi không có phần và nhiều đứa cũng chẳng biết tôi là ai. Chúng toàn tặng ông hiệu trưởng, bà hiệu phó, cô chủ nhiệm, thày cô các bộ môn toán lý hóa sinh thôi.

Phọt_Phẹt: Ơ thế thày dạy môn gì?

Thày giáo: Thể dục. Anh xem thế có đen không. Mà môn thể chất này bọn học sinh ghét nhất trần đời đâm ra chúng ghét lây sang cả tôi.

Phọt_Phẹt: Ơ, cứ tưởng là môn lịch sử chứ?

Thày giáo: Môn ấy là đầu bảng ngoại hạng. Nhưng vì đưa vào thi thố nên hố hố lại hay. Tôi cứ ước môn thể dục được đưa vào thi tốt nghiệp.

Phọt_Phẹt: Ý thày là có lộc?

Thày giáo: Lộc lá mẹ gì. Tôi cần bọn học sinh có thể chất khỏe mạnh để làm người hữu ích thôi. Giỏi mấy giỏi nhưng yếu như sên thì sến lắm. Cái nước mình trọng cái não hoạt nhưng khinh cái thân cường. Chửa kể là nhiêu khê thơ phú văn chương nhạc nhẽo.

Phọt_Phẹt: Đéo mẹ, chả có nhẽ tôi đưa thày lên làm nhà quy hoạch giáo dục. Bởi bọn làm chính sách chúng đều kém cỏi về cả thể chất lẫn tâm thần.

Thày giáo: Tôi vai u thịt bắp mồ hôi dầu đâu chen chân với các thành phần hoạt não được. Ấy là cái định vị biết mình biết người vậy.

Phọt_Phẹt: Gớm, thày phải dạy môn triết học mới phải.

Thày giáo: Cái nước ta không ưa lý luận. Họ ưa sự bát nháo tào lao. Tôi toan đưa thần học và thiên văn vào giảng nhưng họ lại cho là phản động mới lại tâm thần. Người ta thích dạy những thứ vô bổ nhưng cao siêu, điêu toa nhưng luôn là... chân lý.

Phọt_Phẹt: Sao thày không nghỉ đi?

Thày giáo: Anh bảo tôi nghỉ thì biết làm gì? Nhẽ dạy lợn nhảy xa, dạy gà đấu kiếm?

Phọt_Phẹt: Ít ra thì thày dạy con cái thành vận động viên điền kinh hay bóng chuyền chả hạn?

Thày giáo: Nếu tôi dạy điền kinh thì chúng sẽ đi...chạy việc. Và bóng chuyền hehe chúng sẽ... búng bùn sang ao.

Phọt_Phẹt: Thày lại chơi mấy cái môn cổ truyền rồi. Định ngậm máu phun người rồi tát nước theo mưa chăng?

Thày giáo: Tôi không giỏi chơi mấy trò ấy. Tôi vốn thày giáo nên chỉ giỏi món... tháo giày. Thi thoảng xưng danh thày trò rồi...thò chày cho hợp nhẽ. Mà anh làm nghề gì mà thông tuệ thế?

Phọt_Phẹt: Tôi diễn viên xiếc.

Thày giáo: Diễn trò gì?

Phọt_Phẹt: Lộn gằm Đại du.

Thày giáo: Đéo mẹ, hé hé hé...Tôi đi ăn cỗ đơi. 

Phọt_Phẹt: Nhớ tháo giày nha, thày giáo.


Bonus thêm cái ảnh cho máu:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét