Đi chơi loanh quanh, chợt tìm thấy mấy thứ hay hay nên mang về bày đặt, ngắm cho vui. Không dành cho người dưới 18 tuổi:
Tình
hình căng bà con ạ. Tối qua bố vợ điện thoại bảo mai chở qua đằng này tý. Mình
mai tuy không bận nhưng phục vụ bên ngoại là mình rất ngại. Định chối nhưng nghĩ lại,
nên thôi. Sáng sang sớm, lão còn chưa dậy, binh boong
mãi vẫn trống không. Đánh
xe đầu ngõ, mút cà phê, rít thuốc vặt. Mẹ vợ đi tập thể dục ngang qua, réo:
– Làm gì đây con?
– Đón bố đi đằng này tý.
– Đi đâu?
– Ai mà biết,
bấm chuông mà vẫn
chưa bình minh.
– Ông ấy dậy sớm, đi trước mẹ mà.
– Ơ, con biết đâu.
Hai mẹ con lạch cạch về nhà. Bố vợ không có nhà thật.
Mình bấm đi động:
– Con đây, ông đang đâu?
– Gội đầu, ngay ngõ. Ra đón tao, đi luôn.
– Ông còn tóc đâu mà gội.
– Tao nhổ râu.
– Ông ăn gì chưa?
Con mới cà phê.
– Ăn tối qua rồi. Anh ra luôn đi.
Lại khật khưỡng
ra đầu ngõ. Bố vợ mình nằm ườn trên bàn gội,
như nhái mén bám lá chuối.
Mình húng hắng:
– Đi chưa bố?
– Hẵng hượm, chuốt nốt cái lỗ tai, lắm ráy quá. Anh chờ
hoặc nằm đây cạo rửa luôn thể.
– Thôi, con chờ.
Nhanh ông ạ, cho mát. Mà bố
định đi đâu?
– Đi gần thôi. Trưa về.
Mẹ, bố vợ mình đĩ phết, bảy sọi rồi mà vẫn bóng như
giày da đánh xi, mỗi tội hơi còi tý. Lão ở nhà trên com lê, dưới
xịp nhưng ra đường nom như
tay chơi. Mình ngoan ngoãn ngồi
chờ, nghĩ bụng, đéo phải đẻ ra vợ tôi thì tôi lượn
khẩn trương.
Báu đéo!
Trên xe, mình hỏi
lại:
– Đi đâu bố?
– Anh cứ chạy thẳng Hòa bình cho
bố.
– Chơi hay việc bố?
– Cứ đi đi.
Ơ, mẹ lão. Thế là thế đéo nào.
Chạy hơn 60 cây, chui vào cái làng sâu hun hút. Xe dừng trước căn nhà cấp 4 tuyềnh toàng. Bố vợ mình bảo:
– Anh vào hay ở
ngoài?
– Thì sao hở
bố?
– Thì vào hay ở?
– Con vào.
– Ừ được, nhưng đừng có béo xép cái mồm
với vợ hay mẹ mày.
– Ông yên tâm.
Một người đàn bà quãng 40 chạy
ra tất bật. Tuy có tuổi nhưng trắng và nét căng, dáng dấp
phú quý lắm. Mình ngạc
nhiên. Bố vợ chỉ tay:
– Đây thằng con rể anh.
– Khiếp, anh khéo
kén. Đẹp giai như
tài tử.
– Tài tử mẹ gì nó, chơi
bời, chưởi vợ như ranh. Nhưng anh quý.
Mình choáng. Kệ
cho họ chuyện trò, mình cứ nhẩn nha, loanh
quanh sân vườn, ao dậu. Già trưa vẫn không vãn
chuyện. Mình sốt
ruột, nhắn tin cho bố vợ, giục về. Lão nhắn lại, cơm rượu đã.
Cả bữa, họ chả uống ăn, toàn
chuyện đâu đâu. Mình phang cật
lực.
Đầu chiều, chia tay lưu luyến. Trên xe,
mình hỏi:
– Người tình bố à?
– Gần như thế?
– Là sao?
– Cô ấy là nhà thơ, đang nổi.
– Thì bố là nhà văn, tiếng tăm kém gì.
– Tao đang viết
về nó.
– Truyện ngắn hay tiểu thuyết bố?
– Thơ phụ âm, vần ồn.
Mình ngất, im thin thít. Đưa về đến nhà, mình chào để lướt. Bố vợ mình nói với:
Mình ngất, im thin thít. Đưa về đến nhà, mình chào để lướt. Bố vợ mình nói với:
– Nhớ không kể ai, nghe chưa.
– Ông yên tâm.
Về đến nhà mình, đang lăn tăn, băn khoăn kể lại chuyện này thì vợ
gọi điện:
– Làm gì trưa
gọi không nghe?
– Đi việc với bố.
– Việc gì mà gọi lại không nghe?
– Lúc í đang ăn cơm.
– Trên Hòa Bình à?
– Ơ, sao biết?
– Lạ gì chỗ con đĩ í.
– Ăn nói cẩn
thận, bố láo thây.
– Tối nay về em mách mẹ.
– Im đi, định
phá nhà à?
– Không chịu
được.
– Bố già rồi, để bố tự do.
– Đừng có mà a dua,
bắt chước.
– Nhố nhăng vừa thôi.
– Đàn ông thằng
nào cũng khốn nạn.
– Về banh tai bố em ra mà nhét vào.
– Đồ đểu, tối về em mách mẹ,
làm ầm lên cho xem.
Để tối nay xem cơ
sự thế nào, mình sẽ viết nốt hầu các bạn nhé. Giờ
ngủ tý đây. Phù! ( lưu
ý, chuyện thật 101% nhế,
không phịa tý nào, mình cũng hồi
hộp không kém )
Địt mẹ, định biên nốt sự thật hầu các bạn thì thằng
Khựa nó lại vừa chọc cho thằng Lừa phát, nên
thôi. Biên nhăng nhít cho có, ngủ
đây. Chán & nhục
đéo chịu.
Hơ, chiều nay không giông gió gì bà con a. Mình vửa cơm tối xong. Vợ
mình bảo:
– Xong sang ngoại
nhé.
– Em đi đi. Anh quý một
lần là nhiều rồi.
– Sang để nói chuyện với ông bà, ai
khiến thăm.
– Chuyện mẹ gì đâu, dớ
dẩn.
– Chuyện con đĩ trên
Hòa Bình í.
– Láo thây, ai là con đĩ. Bạn văn chương, thơ thẩn bố đấy.
– Em đéo tin. Em biết
nó. Bố lòng vòng với
nó lâu rồi. Em chả lạ.
– Không đi đâu.
– Đồ hèn.
Vợ mình ngúng nguẩy đi. Mình nằm
nhà xem Đồ Rê Mí. Hơn
9 giờ đã thấy mò về. Mình nhăn nhở:
– Sao? Về sớm thế. Phá xong nhà
rồi à?
– Em nói chuyện
với mỗi mẹ.
– Ù, sao?
– Mẹ bảo cũng biết
lâu rồi. Nhưng kệ.
– Ừ, thế là phải. Bố già rồi làm ăn cứt. Mà xấu chàng thì hổ ai. Với lại chắc gì đã có chuyện đó. Họ nghệ sĩ, cần giao lưu.
– Ai bảo anh thế. Mẹ bảo họ có quan hệ nam nữ với nhau thật.
– Ừ, thì đã sao?
– Sao giăng gì. Mẹ
cũng buồn chứ.
– Ui, thế mà mẹ để yên à?
– Mẹ “ mất nước” rồi, nên nhịn.
– Thật thế à? Bố thì còn nước non gì?
– Anh nhầm, mẹ bảo còn kinh lắm.
– Anh thấy bố trưa nay “ ấm chén” gì đâu.
– Rủ anh đi là tìm
đồng minh và cảm
thông đấy. Họ làm
lúc khác.
– Ghê nhỉ.
Vợ mình thở dài, rúc nách mình sụt
sịt:
– Sau em thế,
anh thế không?
– Là sao?
– Là lăng nhăng như
bố em í.
– Dớ dẩn, “nước mất” thì nhà tan chứ
còn phải hỏi.
– Phải làm sao để không “ mất
nước”?
– Thì mặt tiền phải đẹp, công trình phụ sạch sẽ và quan trọng
là cơ chế phải thoáng.
– Bỏ cái giọng đểu giả đấy đi.
Mình im. Điện
thoại réo vang.
– À lố!
– Mẹ đây, vợ về chưa con?
– Rồi mẹ ạ
– Đưa mẹ nói chuyện.
Mình chuyển
máy, nằm hóng. Chả
biết chuyện gì nhưng bọn ninh xương nấu phở phải gọi bằng cụ. Xong, vợ
mình tần ngần:
– “ Mất nước” thì trai tráng phải
“ lên đường” thôi anh nhỉ.
– Không, chỉ
bọn già mới thích xung
phong. Thanh niên chúng đánh cờ, thuốc vặt.
– Anh sau thế,
em giết.
– Đang không thiết
sống đây.
Vợ mình lột quần, móc súng
mình ra dọa. Mình rất bực:
– Bắn thật đi.
– Đạn còn hay hết?
– Đủ dùng cho 10
năm tới.
– Em 20 năm nữa
mới “ mất nước”, súng đạn
vứt đi, lấy gì bảo vệ.
– Ôi giời, cứ lo hão. Lúc í “ nước
còn, nước mất” nghĩa lý chó
gì. Chiến đấu, bảo vệ chả nhọc công.
Trời giông to bà
con ạ. Hôm nay không giông chiều
mà giông tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét