Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Yêu thời Thổ tả


Tôi yêu khí sớm. Sớm đến độ mẹ tôi phải gắt lên là dái bằng hạt kê mà đã dê có có sừng có mỏ. Mắng thế thôi nhưng bà lại rắp tâm ủng hộ bằng cách chỉ điểm cho vài mật mỡ vàng son. Tiếc cái là tôi không ưng ai. Chẳng phải chúng xấu xa hay thối tai khai bẹn mà bởi con tim tôi loạn nhịp với một đài trang danh giá khác. Nàng tên Ngô Đồng.
Ngô Đồng học cùng lớp, dốt thôi. Tôi không thích gái học giỏi bởi phần nhiều chúng đều xấu xa và nhiễu sự. Với tôi, gái xấu là có tội. Học giỏi và nhiễu sự tôi liệt vào hạng nguy hiểm cần phải thủ tiêu. Gái cốt là phải đẹp. Duyên nữa thì càng hay. Những thứ này mới làm nên phẩm chất và danh giá. Tôi không duy mỹ đến mức ngu si nhưng ở cái tuổi mới lớn người ta rất dễ phát điên vì... gái xấu.
Tôi yêu Ngô Đồng, hẳn nhiên rồi. Còn chuyện nàng yêu tôi hay không lại là việc khác. Nhưng theo mật báo của vài “ chim lợn” lai “ chim báo bão” tôi gài sẵn thì nàng cũng có tý cảm tình. Việc của tôi là rình mò và tấn công cho ra trò thôi. Nhà nghèo, đông em nên tôi chọn lối du kích cho chiến lược, chứ tổng lực thì bật chốt ngay bởi hàng tá các anh tài mỏ dẻo lại đông hèo. Tôi chỉ có mỗi cái lợi thế là cự ly khi rong ruổi ngày hai buổi đến trường cùng nàng. Là hết vị.
Thoắt cũng đến ngày ghi lưu bút mà cái cự ly kia chả tích sự mẹ gì và có vẻ lại phản tác dụng. Tôi không biết bấu víu vào đâu và kêu ai, mặt lúc nào cũng dài ra như phòng tuyến sông Cầu. Mẹ tôi thương lắm, nịnh mãi tôi mới kể sự tình. Bà khuyên tuần nên túc tắc đạp xe xuống nhà Ngô Đồng mà chơi lấy hai - ba tối. Tôi bảo còn phải ôn thi. Bà cốc đầu chửi, ngu như mày thì yêu chó. Rồi lận bâu dấm dúi cho mấy hào. Tôi thực hiện công cuộc tán tỉnh mà trên đầu lơ lửng những nghị quyết và các món đầu tư mà mẹ tôi xuống tay cho canh bạc cuối của thằng con giai khờ dại.
Đêm đầu tôi không dám đi một mình mà rủ thêm thằng Bôm Bốp để trợ tim. Thằng này cũng chả hơn gì tôi trong món tình trường nhưng dù sao bọn có độ hóng cao cường thường can đảm hơn tý chút. Vả lại nghe nó nói đã từng “vù cáo” được mấy thôn nữ gần nhà và phần đa chúng đều rinh rích kêu lên vì thích thú. Chứ cái sự giải thẻ gãi ghẻ như tôi thì nước non đếch gì.
Bọn tôi được nàng tiếp đón nhiệt tình, có trà xanh trong giỏ tích và táo dại hái ngoài vườn. Tôi thì chả biết nói chuyện gì, mặt cứ bấc lên trần nhà mà xem thạch sùng săn mồi và lẹo chắc, mặc cho thằng Bôm Bốp bi bô những thứ rất giời ơi. Khi đã khí muộn và nhạt mồm bọn tôi trở ra thì làng nước ơi, cổng nhà nàng bu đặc những DD đỏ với CUP kim vàng giọt lệ. Hai thằng đá chân chống con Phượng Hoàng không phanh không chuông không gác đờ - bu đẹp long giời lở đất, nhồng đít cắm đầu phi mất dạng.
Tôi sợ không dám nói với mẹ tuy vẫn trường kỳ lĩnh kinh phí tuần ba tối trực chỉ hướng nhà nàng. Tôi đi chơi chỗ khác, tụ bạ bạn bè tiêu hết số tiền và căn đúng giờ thì về. Thấy tôi chuyên cần nên bà an tâm lắm, chả hỏi han gì tuy đôi lúc thổ ra những câu cực kỳ trung tiện hồn nhiên kiểu như " tình hình đến đâu rồi?". Chả có nhẽ tôi lại bảo là...đến bẹn. Thẹn bỏ cha.
Một hôm nhà bán lợn, mẹ tôi lùi lại hai cái cẳng trước làm món bún chân giò. Bà ý tứ nhắc tôi có thể mời Ngô Đồng đến ăn, trước là để vui vầy, sau là bà còn tiện bề xem mông xem mẩy. Tôi vãi mồ hôi hột nhưng cũng rắp tâm đi bởi tôi nghĩ ăn thì đứa nào chả thích. Và tôi đoán cấm có sai, nàng mừng rúm đít. Tôi xoắn tít chân cật lực giở về trong cái nhẽ vừa bâng khuâng, vừa lo sợ.
Nàng đến với con Phập Phồng gần nhà và cũng là cùng lớp. Ở vào cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, từ thiếu nữ đoan trang cho đến giai hỏng giai hư đi đâu cũng phải có đôi có cặp. Tại cái sự tâm sinh lý nó quy định hành vi thôi chứ tôi không nghĩ nàng đưa con Phập Phồng đến để nhà tôi rã họng. Thật ra việc thêm bát thêm đũa chẳng xá chi công nhưng riêng con Phập Phồng thì rất chi là đáng kể. Nó là gái tuổi Thìn như bọn tôi những lại cầm tinh con ruồi lai... con lợn.
Ngô Đồng ăn uống khoan thai, mời chào lễ phép, khác hẳn con Phập Phồng. Sự song le luôn tạo ra nhiều giá trị. Bằng chứng là mẹ tôi nhìn Ngô Đồng trìu mến bao nhiêu thì với con Phập Phồng mắt bà như có ve có bọ. Cái sự đó chỉ thuyên giảm đi khi vào giai đoạn hậu kỳ là dọn rửa. Một mình con Phập Phồng phăm phăm bê nguyên rổ nồi niêu bát đũa, ngực ưỡn đít cong đu mình trên cần sắt giếng khoan kéo nước ầm ầm. Còn Ngô Đồng? Nàng ngồi khỏa những trong ngần ngước mắt cười duyên. Tôi xao xuyến lắm nhưng mẹ tôi lại bóng gió xa xôi rằng có đi xia thì nhẽ như Kiều vén váy.
Sau hôm đó mẹ tôi cắt kinh phí và nín thinh với sự nghiệp chim chuột của thằng con. Trước tôi đi như thói quen mà giờ ở nhà đâm ra ngứa cựa. Đầu óc tôi cứ lởn vởn bóng Ngô Đồng. Tôi buồn tợn hơn sau bữa bún, mặt thiu thối rất đỗi tâm tư. Nhưng mẹ tôi lại rất vui khi bà phát hiện ra chân lý và luôn mồm khuyên tôi, rằng " đẹp không mài ra ăn được đâu con ạ". Nhẽ bà mong muốn tình yêu của tôi phải như con Phập Phồng? Tôi không chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ người ta không thể nào sống được với một con lợn suốt kiếp, huống chi là tý hương hoa bải hoải đầu đời.
Tôi năm nay 40 tuổi, hiện đang sống với một con gấu hơn mười mấy năm qua. Một tháng tôi được ngắm hoa tươi vào ngày rằm và mồng một. Ngô Đồng của tôi năm nay cũng 40. Nàng cũng đang sống với một con lợn và không có diễm phúc được ngắm hoa như tôi. Một tháng nàng bị táng hai lần. Đều như vắt chanh nhưng không nhất thiết là vào ngày rằm hay mồng một.

Chột mất một tình yêu lắm mỹ miều, hiuhiu.

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Hai lần hâm là chín

Lượm phên Phọt Phẹt


Làng tôi có anh Long Căn, năm nay đâu cũng hơn năm sọi. Hồi tôi còn bé, anh đẹp giai nhất làng. Nhưng khi tôi nhớn lên, thì anh lại về nhì. Vì ngôi độc bá đó bị tôi soán mất. Anh sinh năm rồng nên có tên Long, còn Căn là tên vợ anh. Ấy như là sự nông nổi của phép gọi tên vậy.

Anh hiền nhưng cục. Cục hơn nữa khi anh đi lính oánh Tàu về, đâu như năm 88. Hai năm sau anh lấy vợ. Giai làng tôi hồi đó có tật là tuyền mò đi mạn ngược chim gái. Chả phải gái mạn đó đẹp, mà vì lùn, xấu và ngu. Bù lại, khỏe như cái máy cày chạy dầu hôi, cần cù như những con trâu cái vào mùa bừa ải. Ngày đó, người ta dựng vợ gả chồng để lấy sức kéo là chính, xấu đẹp quan trọng đếch gì.

Nhưng anh thì khác, mò tán gái miền xuôi. Đã thế còn chim được em kháu nhất vùng, lại giỏi giang thạo nghề chạy chợ. Mỗi tội người nhỏ và mảnh lắm, được cái da trắng, môi hường. Cả nhà anh chả ai đồng ý, chửi anh không biết chọn vợ, rằng lấy ngữ đó về tổ công hầu hạ và đặt tủ ba buồng bích phê làm cảnh. Anh cũng không vừa, chửi lại cả họ, rằng sướng khổ anh hưởng chứ có liên quan và chết chóc thằng Tây nào mà bi bô khấn hộ. Phải chịu đấy, và làm cỗ to nhất làng cưới vợ cho anh.

Cưới xong, anh xin ba tạ thóc làm vốn ăn riêng, dựng một cái chòi sát mé bến làm tổ ấm. Anh không chung chạ gì với song thân và bầy em dại, tuyền gái, hạng bà cô quạ mổ. Ngày ngày anh lo việc đồng áng nặng nhọc, lúc nông nhàn lại thả đơm đó và vó bè kiếm cá. Vợ anh tất tả chạy chợ, chả có vốn nên đụng gì bán nấy, tuyền những thứ rau rợ, cá mú bến sông. Thi thoảng cũng áp phe phản thịt chó, mua chợ sáng, bán chợ chiều ăn lãi mấy hào. Những hôm ế, anh lại có đĩa mộc tồn mút mát với be sành.

Rồi lần lượt hai đứa nhóc ra đời. Chúng thừa hưởng ở vợ chồng anh những gì tinh túy nhất về thể chất, nhưng lại rất mất nết về mặt não trạng. Anh cũng có hơi buồn nhưng lại chặc lưỡi rằng không đui mù sứt sẹo gì thì phúc hẵng còn dày. Còn vợ anh, sau khi hoàn thành nghĩa vụ sinh nở lại đỏm dáng ra mới chết, thịt hồng, da thắm và to nhớn hơn hồi con gái nhiều lần. Cái giống liền bà nó lạ lắm, nhiều người to nhớn đẹp đẽ lúc con gái, nhưng chồng con vào cái cứ như ốm hao, tướp như xơ mướp. Ngược lại, nhiều em trông lại mỡ màng, đằm thắm ra.

Anh vẫn đẹp giai như đã từng, tất nhiên vưỡn thua tôi. Vợ anh vẫn chạy chợ, bán những thứ của buồn bã xa xưa. Căn chòi mé bến anh đã cất nền cao và dựng thành nhà gạch, tuy không được khan trang nhưng so với lề thói ở quê cũng thuộc diện chấp nhận được. Việc đồng áng anh vẫn làm, nhưng nhàn lắm vì có máy móc hộ hành. Việc đơm đó, vó bè mé sông là anh đoạn tuyệt. Chả phải anh lười, mà vì cá mú nó lười sinh sôi bởi bàn tay tận diệt của con người. Những tưởng đời thế cũng là được với vợ chồng anh. Nhưng không, anh bắt đầu giở chứng, rượu suốt ngày. Và cứ mỗi cơn say, vợ anh lại là “thức nhắm” với những cú bạt tai, lên gối ầm ầm. Tôi có hỏi tại sao lại thế, anh cười hiền, đời nó buồn quá, rượu say rồi đánh vợ cho vui. Tôi lại hỏi vợ anh, bị đánh thế vui không, thị đỏ mặt ấp úng, nhục nhưng quen rồi nên thấy bình thường cũng, em ạ. Tôi chả hiểu vợ chồng anh ra cái thể thống cống rãnh đếch gì.

Việc đánh vợ của anh cũng hay, đánh có ngày, thường là cách nhật. Y như bọn trẻ nít đi học thêm 3 -5 -7 hay 2 – 4 – 6 vậy. Quen đến độ làng nước thấy ầm ĩ mé sông là biết hôm nay ngày gì, thứ mấy. Mà anh đánh có lớp lang, trình tự. Là bắt vợ dọn mâm, rồi ngồi hầu rượu. Anh kề cà hết chuyện nọ đến chuyện kia đến tận khi say. Rồi quăng mâm ra hè. Và rồi bôm bốp. Vợ anh chạy có cờ, nhưng cổng anh khóa từ lâu nên chỉ loanh quanh hết gậm giường lại leo tràng kỷ. Chán là anh phệt hè ngồi thở. Vợ anh lại dìu vào giường buông màn, đắp chăn. Mai lại coi như không có chuyện gì, mặc dù mặt mũi sưng phồng như trâu chửa trứng.

Những hôm không đánh vợ thì anh lại chửi. Mà cái sự chửi của anh nó cũng vô tiền khoáng hậu, chả ầm ĩ bao giờ. Là cứ đến giờ lên giường, anh chìa tay cho vợ gối đầu, nhưng mõm lại sục vào tai rỉ rả, y như cái chương trình tiếng thơ hay đọc chuyện đêm khuya trên đài tiếng nói vậy.

Tôi mang chuyện này về kể với vợ. Nó trợn mắt kinh ngạc, bảo tôi mà như thế là nó phé. Còn phé không được thì báo công an. Tông môn, học đâu ra cái thói Tây - Tàu của nợ, dờ được vạ thì má đã sưng, nghe chửa?. Chán đi nó lại chê bai vợ anh, rằng vợ chứ có phải bịch bông hay quả bóng đâu mà suốt ngày để chồng nó vần vò, đá đấm. Thì tôi biết đâu đấy, thấy chuyện lạ mang về kể thôi. Thế mà đã oang oác ra rồi.

Tôi mang chuyện này đi hỏi các nhà tâm lý nửa mùa thì được giảng, rằng ấy đơn giản chỉ là phép làm mới đời sống vợ chồng thôi, đau đớn chút lúc buông màn nhưng sau đó thời sẽ hân hoan, mọi nhẽ. Tôi hoang mang như những di sản bồ côi.

Hôm nọ giận vợ nên có nhỡ tay tặng cho đôi chiếc bạt tai dù vẫn biết đánh vợ là một nết xấu xa âm lịch nhưng khi ngôn ngữ bất lực thì hành động phải lên tiếng thôi. Nó giận mất nguyên tuần làm tôi rất mất công bợ đít.

Đêm khăng khít vợ chồng, chúng tôi như được giở về những ngày đầu mới yêu. Tôi lờ mờ hiểu ra cái sự lạ nhà anh cũng như cách giải thích của các nhà tâm lý nửa mùa. Và tôi rất lấy làm hân hạnh khi được dự phần vào cái công cuộc có phần lạ và mới mẻ đó.

Các bạn hãy hâm nóng tình yêu theo cách đó xem sao, một lần thôi. Chứ nếu hai lần hâm tôi e sẽ…thành chín.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Gái Việt với gái Tây - Đến mệt với các Thím

1. Mới hẹn hò, gái Tây nhìn tình huống thằng 'zai' say nắng con khác là bình thường, nếu say con kia quá thì mình đành rút, vì hẹn hò là giai đoạn tìm hiểu, không hợp thì thôi. 
Còn gái Việt sẽ tụm 5 tụm 3 với đám bạn gái, khóc lóc kể lể, chửi thẳng kia là đồ bắt cá 2 tay, sở khanh, lừa lọc.
2. Khi yêu, gái Tây thích gì nói nấy, sẵn sàng theo đuổi người mình "chấm". 
Gái Việt mê 'bỏ xừ' ra, nhưng cứ õng ẹo, bắt thằng kia phải trồng cây si cây mê, đưa đón chăm bẵm hầu hạ mình, để chứng tỏ tình yêu, vắt nó ra bã thì mới chịu.
3. Sống thử, gái Tây vui vẻ chia sẻ chi phí của cuộc sống chung. Gái Việt đòi 'zai' bao hết, có khi 'zai' còn phải nộp tiền cho xài vặt, không bao không nộp thì bị chửi là keo kiệt, tính đàn bà, thiếu trách nhiệm.
4. Kết hôn, gái Tây sẵn sàng trả giá để có cuộc sống riêng tư bằng cách tách hẳn với mẹ chồng, thuê bảo mẫu hoặc nghỉ việc để tự mình chăm sóc con cái. 
Gái Việt vẫn muốn mẹ chồng phải giữ con, lau nhà, nấu cơm, giặt giũ cho mình. Mình vẫn đi làm để có cơ hội đi đú, nhưng trong lòng thì coi mẹ chồng như phù thủy.
5. Có con, gái Tây dạy con tự lập, vợ chồng hục hặc cũng giấu kín bưng không cho con biết. Gái Việt chăm cho con thành búp bê bằng bông và cố dạy con theo "phe" mình. 
Khi vợ chồng hục hặc, con mà không về phe mình để rình rập báo cáo, nói xấu, kể tội cha là sẽ thấy nó rất đáng trách, trong lòng gái tổn thương ghê gớm!
6. Dù có chồng, gái Tây vẫn duy trì không gian riêng, sở thích riêng, niềm vui riêng,... 
Gái Việt coi chồng con chính là thế giới duy nhất của mình, khi thế giới đó có tì vết, thì gái thất vọng và đau khổ ghê gớm, trút hết tội lỗi lên đầu thằng chồng vì tội không thể làm mình hạnh phúc. 
Trong khi chính mình còn chưa chắc làm mình hạnh phúc được, đòi hỏi người ta như vậy có quá quắt không?
7. Gái Tây xem việc lục lọi đồ cá nhân, bóp tiền, điện thoại của chồng là việc đáng xấu hổ. Gái Việt coi việc đó là đương nhiên, léng phéng biết tay bà!
8. Gái Tây chấp nhận việc chồng làm việc nhà rất kém, vẫn động viên, để cho chồng tập tành, dần dần làm tốt hơn, chia sẻ việc nhà. 
Gái Việt thì rú lên khi chồng lỡ tay làm không vừa ý, chửi chồng như chửi con, giành làm hết cho vừa ý mình. Sau đó lê la với bà hàng xóm là chồng em ngu lắm, hư lắm, không phụ giúp được gì, em làm hết, em khổ lắm!
9. Gái Tây có thể uống rượu, ngồi bàn luận chuyện xã hội với chồng, cùng chồng đi tiếp khách, tiếp sếp. 
Gái Việt thấy khách chồng tới là đon đả kêu mấy anh ngồi chơi, lật đật nhào vô bếp, nấu nướng tưng bừng cho đầu bù tóc rối lên, vì sợ người ta chê mình không đảm. 
Tới khi ra ăn mệt quá người ta nói gì cũng chỉ biết cười, chẳng đối đáp gì được, khách về thì trách chồng là sao không quan tâm tới mình, làm mình mất mặt.
10. Gái Tây chấp nhận bạn 'zai' thời trẻ là play-boy, nhưng khi kết hôn là phải đàng hoàng, rửng mỡ cái là nó bỏ ngay. Gái Việt đòi phải lấy 1 bạn 'zai' ngoan, trong ngọc trắng ngà, nghèo mà hiền, chí thú làm ăn. 
Đến khi có tiền, zai dở chứng, chơi cho biết hoa biết lá thì gái Việt lại bỏ qua, coi đó là "ngoài chồng, ngoài vợ", "ăn bánh trả tiền",… 
Chỉ sợ 'zai' bỏ thì con không cha, của cải theo con khác. Chấp nhận hết lần này đến lần khác, cứ đến thầy bói là kêu ếm bùa cho con kia buông chồng em ra. 
Còn than em sống vị tha bao dung vậy mà sao em khổ quá? Thầy bói tay cầm tiền, bụng nghĩ, ngu ráng chịu, than gì!
11. Chồng ngoại tình, gái Tây chỉ tập trung trừng trị thằng chồng, kẻ phản bội. Gái Việt thì hạ mình làm mọi cách để lôi kéo chồng trở về, không được thì tổ chức quánh ghen, trừng trị kẻ đôi khi cũng là nạn nhân bị lừa như mình thôi! 
Vậy mà đã đánh ghen thì đánh rất lớn, kéo cả bạn bè đi theo đánh hôi, không hiểu nổi cả đám bị gì?!'
12. Ly dị, gái Tây tỉnh bơ, vì ở Mỹ, thống kê cho thấy kết quả của hôn nhân là khoảng ½ số đó sẽ ly dị, gái Tây sẽ vui vẻ sống, tiếp tục tìm "zai" khác để khỏa lấp cô đơn, được thì tiếp tục lấy, lấy xong không được lại ly dị, có gì phải xoắn? 
Gái Việt đau khổ vật vã, chửi đàn ông toàn là cặn bã, có khi trút giận lên những đứa con, hậu ly dị sẽ là địa ngục trần gian. Kết cuộc sau 30 năm thường là 1 bà già cô đơn héo hắt, không ai dám lại gần"...

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

IT dắt gái



Tôi có ông anh tên Lãm, biệt danh "Lãm hồn". Anh Lãm quê Quất Lâm, có sở thích mua dâm, và là kỹ sư phần mềm.

Hồi học phổ thông, anh Lãm có tham gia một gêm-sâu do đài truyền hình Quất Lâm tổ chức, có tên là "Đường lên đỉnh Quất-Lâm-Pi-a", và đã giành giải nhất, nhờ thế, anh được một suất học bổng du học trên Hà Nội. Ngày gia đình sắp cỗ liên hoan tiễn anh lên đường, thầy hiệu trưởng - khi ấy là Chú Kim, cùng cô hiệu phó - là Cô Tếch, và cô chủ nhiệm - là Cô giáo Thảo có đến ăn uống tưng bừng. Tuy không mừng phong bì, nhưng lúc chia ly, các thầy cô đã nắm tay anh rất lâm ly, dặn anh lên Hà Nội cố gắng học hành chăm chỉ, sau này trở về cống hiến cho quê hương Quất Lâm yêu dấu.
Thế nhưng học xong, anh không về, mà ở lại luôn Hà Nội làm việc. Thi thoảng lắm anh mới ghé thăm quê, trước là để chào hỏi bà con trong họ, sau là để đá phò.

Và thế là anh bị các thầy cô ngày xưa gọi là thằng phản bội, là kẻ không biết yêu quê hương, nguồn cội; Rằng nhờ ai mà anh được lên Hà Nội du học? Rằng vì đâu mà anh thành giỏi thành tài? Vậy mà anh nỡ phủi tay, để cho ánh đèn xa hoa nơi thành đô cám dỗ, bỏ mặc miền quê Quất Lâm trong nhọc nhằn, lam lũ, đói khổ...

Tôi thấy nói vậy thật bất công với anh quá! Bởi là một người bạn của anh, tôi cảm nhận được rằng anh Lãm rất yêu quê hương. Tỉ như mỗi dịp anh em đi đá phò, trong khi mọi người muốn xuống Đồ Sơn - vì phò Đồ Sơn vừa trẻ, vừa khỏe, lại yêu nghề hơn - nhưng anh Lãm thì chỉ muốn về Quất Lâm, và tha thiết thuyết phục, lôi kéo mọi người về đó. Tôi hiểu, anh làm thế là vì tình yêu với quê hương. Trong suy nghĩ của anh thì mỗi một cuốc phò là một chút gì đó - dù nhỏ - anh đóng góp cho quê hương, giúp quê hương phát triển. Tiền bo cũng thế, trong khi chúng tôi thường chỉ dám bo theo giá chung là 1 lít, thì anh toàn phá giá, bo lít rưỡi. Đó không phải là tình yêu, là sự cống hiến cho quê hương thì là gì?

Tối qua, tôi đến nhà anh chơi, thấy anh ngồi bên máy tính hì hụi, miệt mài. Tôi hỏi thì anh bảo là đang làm cái phần mềm quản lý phò. Anh kể là hôm trước, anh thèm phò quá, phải phóng xe như điên từ Hà Nội về Quất Lâm (thực ra, gần nhà anh đầy phò, nhưng đá phò ở mấy chỗ đó, anh cứ cảm giác như mình đang có lỗi với quê hương). Vậy mà lúc anh tới, chủ quán ở Quất Lâm lại bảo là hết phò rồi, lý do là vì hôm ấy có cuộc họp gì đó ở xã, họp xong, cả hội trường giải lao, ùa ra đá phò cùng lúc, nên mới bị cháy phò. Vậy là anh không đá phò được, đành buồn bực quay xe về Hà Nội mà lòng đầy hậm hực.

Và thế là anh quyết tâm viết ra một phầm mềm quản lý phò, vì anh nhận thấy rằng cái cách thức điều hành, quản lý phò ở Quất Lâm hiện nay đã quá lạc hậu và nhiều bất cập, gây không ít khó khăn cho khách chơi phò - giống như trường hợp của anh hôm đó. Nếu những hạn chế này không sớm được khắc phục thì ngành công nghiệp phò ở Quất Lâm quê anh chắc chắn sẽ tụt hậu, và bị Đồ Sơn bỏ lại rất xa phía sau...

Anh khoe với tôi rằng phần mềm của anh là một kho dữ liệu phò khổng lồ với đầy đủ các thông tin chi tiết nhất. Danh sách phò được cập nhật liên tục, từ phò mới vào nghề cho đến phò đã về hưu. Khách xem thông tin, thích em nào thì chốt, rất nhanh chóng và thuận tiện. Vừa nói, anh vừa chỉ tay vào một thanh tính năng trên phần mềm, ân cần giảng giải:

- Nhiều khách đá phò không chỉ vì đam mê mà còn vì yếu tố tâm linh nên muốn tìm phò hợp mệnh, hợp tuổi. Bởi vậy, anh đã tích hợp tính năng chọn phò theo cung, theo mệnh, theo năm sinh, với đầy đủ phò ở mọi độ tuổi từ 16 đến 90 cho khách tha hồ lựa chọn.

- Thế còn mục này là sao anh? – Tôi tò mò hỏi.

- À! Đây là tính năng chọn phò theo cân nặng. Mấy bữa trước ở Quất Lâm có vụ một anh nghiện gầy nhẳng, hơn ba chục cân, đi đá phò, vớ phải em phò nặng gần tạ. Em phò nằm trên, lắc rất nhiệt tình, nhưng anh nghiện cứ im ỉm. Tưởng anh nghiện chưa phê, em phò lại càng lắc kinh hơn. Đến lúc em phò ngó xuống kiểm tra, thì ôi thôi, anh nghiện đã ngạt thở chết tự bao giờ. Đó là lý do anh trang bị tính năng này cho phần mềm, để giúp khách tìm được phò có trọng lượng phù hợp với mình, tránh những cái chết thương tâm như trên.

Trong phần mềm của anh có một mục rất quan trọng mà anh bắt buộc phò phải khai thật, đó là mục "Kinh nghiệm làm việc". Anh bảo phò cũng giống như sinh viên mới ra trường, thường hay khai gian là có nhiều năm kinh nghiệm để lừa nhà tuyển dụng, lừa khách, nhưng thực tế là chả biết làm cái mẹ gì! Ngay bản thân anh cũng đã từng bị một em phò nói dối rằng em ấy đã đi làm được vài năm rồi, chiêu thức nào em ấy cũng biết. Thế nhưng khi vào việc, em ấy lại cứ lóng ngóng, run rẩy, anh đụng vào người là khóc thét, kêu đau. Anh quát rồi hỏi tại sao thì em ấy mới thú nhận là em ấy vẫn còn trinh. Anh bực mình quá, tát vào mặt em ấy mấy phát rồi đuổi ra khỏi phòng vì dám cả gan nói dối anh.

- Vậy còn mục này là gì ạ? - Tôi hỏi và chỉ vào cái biểu tượng cái máy quay phim trên phần mềm.

- Đây là “camera trạng thái”. Khi khách click vào mục này, hình ảnh trực tiếp của phò sẽ hiện ra nhờ một máy quay gắn trên bẹn của của phò. Do đó, khách biết được là em phò đó đang rảnh hay bận, đang ngồi buôn dưa lê, hay đang tiếp khách...

- Gắn ở đó liệu có ổn không anh?

- Ổn chứ! Máy quay được trang bị khả năng chịu nước và chống rung lắc tối ưu, giúp hình ảnh thu được vẫn đạt chuẩn full HD không che!

Thế rồi tôi cứ ngồi cạnh anh, xem anh làm việc hăng say với những cú vê chuột điêu luyện, những ngón tay lướt trên keyboard nhoay nhoáy, những hình ảnh nhảy trên màn hình nhoang nhoáng. Và không biết có phải vì hoa mắt đến nỗi nhìn nhầm hay không mà khi màn hình hiện lên ảnh của một em phò trong list, tôi đã giật mình khựng lại, rồi sửng sốt kêu lên:

- Anh ơi! Sao em phò này trông giống vợ anh quá!

Anh cười, thản nhiên trả lời:

- Thì đúng là vợ anh thật mà!

- Ơ, vợ anh chuyển sang làm phò từ khi nào vậy?

- Không! Đây mới là phần mềm demo, anh đưa ảnh vợ vào để test thử thôi!

- Dạ! Vợ anh mặc lúc mặc quần áo thì trông cũng bình thường, thế mà nhìn trong ảnh cũng khủng phết đấy nhỉ! Mà, anh cho em mượn chuột cái!

- Làm gì vậy em?

- Dạ! Em thử bật “camera trạng thái” của chị lên xem thế nào!

Dứt lời, tôi vồ lấy chuột, đưa con trỏ vào cái biểu tượng máy quay phim phía trên bức hình đại diện của vợ anh rồi click luôn. Video vừa hiện ra, tôi đã há hốc mồm:

- Sao đen thế anh?

- Đen là phải! Vì anh đã gắn máy quay đâu!

Tôi ngồi chơi với anh thêm lát nữa rồi cáo từ ra về. Anh xin lỗi vì đang dở tay nên không tiễn tôi được. Tôi phì cười bởi sự khách sáo của anh, và tôi cũng thừa hiểu rằng đêm hôm đó chắc chắn anh sẽ ngồi làm việc thâu đêm suốt sáng, mệt quá anh sẽ gục trên bàn chợp mắt lấy sức, rồi tỉnh dậy lại làm tiếp, làm đến khi nào hoàn thành cái phần mềm như đã hứa với quê hương thì anh mới yên lòng.

Nhìn anh Lãm hồn hì hụi ôm cái bàn phím, miệt mài cắm đầu vào cái màn hình máy tính, tôi đã nhận ra một điều rằng: chỉ cần có tình yêu với quê hương, và thật lòng muốn cống hiến cho quê hương, thì anh Lãm làm việc ở đâu - Hà Nội hay Quất Lâm - đều không quan trọng, quan trọng là anh đã làm được gì, mang lại lợi ích gì cho quê hương anh ấy mà thôi.

Tôi tin, với tài năng, tình yêu quê hương lớn lao, và khát khao được cống hiến cho quê hương luôn cháy bỏng trong mình, anh Lãm sẽ viết ra được một phần mềm thật hay, thật thiết thực, góp phần đưa ngành phò của Quất Lâm quê anh ngày càng phát triển, đuổi kịp Đồ Sơn, và sánh vai với các cường quốc phò khác trong khu vực, đáp ứng nhu cầu đá phò ngày càng cao của thanh niên Việt Nam và thế giới.

Bắp cải có râu


Tết Tây, anh lừa vợ bảo đi chơi với đám bạn nhưng thật ra anh đi với nàng. Nàng người Thành Nam , thượng uý công an, ba mươi tuổi, chưa chồng. Anh chỉ biết thế thôi, không dám biết thêm vì công an anh kinh bỏ mẹ.

Anh quen nàng độ dăm tháng nay, quen bên chiếu rượu. Chiếu rượu của nàng cạnh chiếu của anh. Bọn anh toàn đực, còn bọn nàng toàn cái, sẵn tý men sang giao lưu, thế là quen. Nàng chủ động nhắn tin cho anh trước, toàn những thứ trời ơi, đại khái như khoẻ không, công việc thế nào, sáng tốt lành, tối ngon cơm, ngọt nước…Anh vui và  nhắn lại, cũng toàn những thứ ất ơ, đại để như thượng uý khi nào lên đại uý, tạt tai được mấy thằng phạm rồi, gái công an sao như hoa hậu…

Qua giai đoạn nhắn tin, nàng goi cho anh trực tiếp rủ anh đi Thành Nam chơi. Đâu có gái là anh cứ đi, tết nhất ru rú ở nhà với con vợ già kể cũng mệt. Tuy nhiên anh vẫn hỏi đi có phi vụ gì không, nàng bảo về thăm nhà, thăm bạn thôi, lâu nàng không được nghỉ. Anh đón nàng từ sớm ở khu chung cư gần nhà, nàng ở một mình. Anh ở dưới chờ không trèo lên nên chả biết nhà cửa nàng ra sao. Bọn anh ăn sáng, cà phê, cà kê, dê ngỗng chán mới đi. Chơi bời là phải thong thả, Thành Nam với Hà thành có bao xa.

Thành Nam bé tí hỉn, buồn như chuồn chuồn đạp nước đầm hoang. Nhà nàng ngay trung tâm, cạnh cái khách sạn Vị Hoàng to vật. Bố mẹ nàng khoảng tầm thất thập, buôn đồ cổ thật và cả cổ giả, đẻ đến 6 con, nàng là út. Trên nàng là 5 thằng, ở quanh quất đâu đây, đề huề hết cả. Theo như nàng nói toàn cỡ có máu mặt, đứa làm khách sạn, đứa cà phê bóng bánh, đứa làm mộc bán cho Tây, mỗi nàng là làm cho nhà nước.

Anh được nàng thết cơm, khá thịnh soạn nhưng chỉ có anh với nàng ăn. Bố mẹ nàng phải đi Nam gấp giao lô hàng, bọn anh em nàng bảo đều bận nên không gọi. Ăn xong cũng đã qúa trưa, nàng dọn giường bảo anh đi nằm để chiều đi chơi với hội bạn cho khoẻ. Còn nàng tạt ra đầu phố gội đầu, cắt móng cho nó sạch sẽ, điệu đà. Anh nằm mà không ngủ được bởi anh không có tật ngủ trưa, vả lại đi chơi với nàng mà ngủ thì phí quá. Chả biết làm gì, anh nhấp nhổm nguyên trưa.

Rồi nàng cũng về, mùi hương dầu gội đầu thơm nhẹ, hăng hắc cả mùi của sơn móng tay. Nàng hỏi anh ngủ ngon không, anh vờ dụi mắt bảo có em nằm bên anh sẽ ngủ như người chết. Nàng cười bảo đểu nó vừa thôi. Anh bảo ngủ như chết thì vô hại, đểu đé-o gì.

Chiều, hội bạn nàng đã ầm ầm ngoài phòng khách, đực cái đủ cả. Nhác trông xe cộ, ăn mặc đã thấy điều kiện rồi. Nàng trang điểm nhẹ, mặc nguyên bộ đầm màu đỏ ớt trông như tiểu thư nhưng nói thì đúng kiểu công an ra lệnh: tất cả đi ăn để chào mừng năm mới. Hội bạn nàng nhao lên, vỗ tay hò hét váng nhà. Anh già rồi nên hơi choáng.

Bọn anh vào một chỗ rất khó đi, quán kiểu nhà sàn trên hồ nước, rất nhiều món ngon. Hội bạn nàng cứ nhìn anh xì xầm rồi lại ré lên như đi tướt, vô duyên cực. Nàng giới thiệu các bạn nàng cho anh, đông quá nên anh không nhớ hết, vả lại cứ nghĩ ôi giời xã giao nhớ làm đé-o gì. Rồi nàng giới thiệu anh cho các bạn nàng, bảo anh là bạn. Bọn kia nhao hết cả lên hỏi bạn là bạn kiểu gì, bạn giai hay người yêu hay bạn bình thường. Nàng bảo bạn giai rồi cười nghiêng ngả. Anh cũng cười phá lên, ừ chắc nàng đang vui vả lại mất mát đé-o gì đâu, không khéo lại còn được.

Năm mới, bạn mới, sự vui chung ấm cúng lạ thường. Anh đóng vai là bạn giai nàng hoàn hảo, từ khi ăn cho đến khi hát nhưng đến khi về anh hoá mẹ thành bò. Chả là vui chơi khí muộn lại chuyếnh choáng say nên nàng bảo ở lại mai về. Đồng ý thôi, chả bởi do anh chủ tâm mà say thì về thế đé-o.

Anh say chưa tới mức để nàng dìu, vẫn còn loạng quạng uýnh đấm được quả răng, rửa được đôi bàn chân thơm mùi chuột chết. Trở vào anh thấy nàng đang dọn cái giường ban trưa, anh thả thính, ngon phết nhở, làm miếng đi. Nàng nguýt rồi giơ hai nắm đấm đấm bùm bụp vào ngực anh. Anh sẵn thế túm luôn lấy tay nàng. Khi say tay anh dẻo, dai và dài như tay khỉ. Nàng dúi anh ngã ngửa ra giường, theo đà nàng đè mẹ lên trên, bưởi bòng văng ra hết cả,thơm, mềm, ngồn ngộn, múi trắng, khe sâu thẳm. Tay anh giữ tay nàng, môi lần tìm môi, khô khốc. Nàng đáp trả nhiệt liệt, nóng bỏng kinh người. Anh và nàng mê tơi trong ba phút, đồng hồ cảm giác của anh nó chạy thế. Rồi bất ngờ chân nàng quàm lên bụng anh, anh thấy đau vùng bộ hạ. Tưởng nàng nhiệt liệt nhưng ai ngờ nàng đang lên gối. Anh đau buông nàng ra, mắt trợn ngược như sắp tắc thở. Nàng trườn xuống, nguẩy đít đi vào buồng trong, anh nằm nhìn đình màn, đau đớn. Cơn hứng tình xẹp xuống, cơn say lại thông thốc phụt lên. Anh ú ớ rồi im hẳn.

Sáng, nàng gọi anh từ sớm, bê vào giường cho anh bát mì hai trứng nồng nàn. Mồm anh đắng ngắt, chả thiết ăn, chỉ húp đôi trứng để kiện toàn đôi trứng của anh thôi. Anh và nàng lên xe về Hà thành. Dọc đường anh và nàng nín thinh, xe lại chết mẹ nó đi cái cát sét, hãm vật. Mọi thứ cứ ù ù ngang tai, nặng nề cực. Rồi cũng lại là nàng chủ động phá tan đi sự im lặng đáng sợ khi xe về đến Pháp vân, nàng bảo tối qua tội anh to lắm nhé. Anh đáp hờ rằng có làm gì nên tội đâu. Thì đấy, tội của anh là tội không làm gì đấy. Anh cười phọt, cảm giác đôi trứng trần lao lên khoang miệng. Anh đưa tay đang nắm cần số lần tay nàng. Nàng để yên. Được thể anh phấn khởi về Hà nội ta làm gì tý nhé. Anh nghĩ em là gì mà đòi làm gì. Em hết thích làm gì rồi bởi em thức suốt cả đêm qua. Ôi chao, anh tệ đến thế sao, hoá ra tội anh to thật, chả phải anh không làm gì mà là anh để mặc Nó với em.

Bọn anh chia tay, anh lại về nhà với vợ già. Vợ anh mắng anh như xe giẻ rằng đi qua ngày qua đêm mà chả một cú a lô. Anh mắng ngược cô cũng có thèm í ới cho tôi tiếng nào đâu. Vợ anh im hẳn.

Tối, vợ anh bảo cơm xong làm gì hả anh, đi chơi phố tý nhé. Anh bảo chả làm gì, không đi phố, anh muốn đi nằm. Mặt vợ anh xị ra như mông con hàng phở anh vẫn hay ăn, bảo chỉ được cái giỏi hầu thiên hạ thôi, vợ đòi hỏi tý lại đòi đi nằm.

Nhà anh không có đình màn nên anh nhìn thẳng được lên trần, mắt chuẩn bị kéo màng thì bất chợt anh giật nảy, liệu đêm qua lúc anh vằng nhà, có thằng mả mẹ nào lại không làm gì với vợ anh không? Anh rùng mình rồi lẩm bẩm: nhẽ đâu thế gian này anh đã đi ngàn dặm. Và còn hơn như thế nữa kia. Nhưng bắp cải có râu và ria mép. Quả là anh chưa thấy bao giờ.

Anh tỉnh luôn đến sáng!