Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

Thật và Giả



Tôi hồi trẻ làm cave, đến khi có tí tuổi, ngực dài, háng rộng, toan về già rồi, thì chuyển qua làm tú bà. Cái này cũng giống như mấy cầu thủ bóng đá, khi hết thời thì quay qua làm huấn luyện viên vậy. Cầu thủ chuyển qua làm huấn luyện viên có nhiều thuận lợi lắm, bởi họ có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên sân cỏ. Còn tôi, từ cave chuyển qua làm tú bà cũng không gặp khó khăn gì mấy, bởi tôi có kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên giường.
Có lẽ sau nghề buôn thuốc phiện và trộm cướp thì cave là nghề bị xã hội khinh rẻ nhất. Tôi thấy có chút bất công. Bởi dù gì thì cave vẫn kiếm tiền bằng chính công sức của họ (dù ít hay nhiều), chứ họ không lấy trộm, không cướp giật, không ăn chặn của ai. Trong khi đó, đầy những kẻ làm giàu bằng những cách thất đức, bẩn thỉu hơn thì lại được người đời ngợi ca, trọng vọng. 

Người ta bảo mại dâm làm cho đạo đức xã hội suy đồi. Ở vị trí là một tú bà, đương nhiên tôi không đồng tình với quan điểm ấy. Bởi cái việc mà đàn ông làm với cave về bản chất nó cũng chẳng khác gì cái việc vẫn được các tiểu thuyết tình yêu hay các sách văn chương gọi là sự thiêng liêng, sự thăng hoa, là đặc ân mà tạo hóa ban cho loài người (và cả loài vật). Đàn ông và cave làm việc đó với nhau sòng phẳng, “tiền đưa, dưa thúc”, chứ họ không loạn luân, không hiếp dâm. Nếu bắt buộc phải chịu cái tiếng xấu là làm cho xã hội suy đồi, thì sự suy đồi mà mại dâm tạo ra cho cái xã hội này cũng nhỏ xíu thôi, chẳng ăn thua gì so với bao nhiêu thứ suy đồi ngoài kia cả.

Người ta còn bảo mại dâm làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của các gia đình. Ở vị trí là một tú bà, tôi đương nhiên lại không đồng tình tiếp. Bởi đàn ông tìm đến cave chủ yếu để giải quyết sinh lý, không phải để yêu thương. Hiếm có thằng đàn ông nào vì đi chơi cave mà bỏ bê vợ con, chán nản gia đình. Thậm chí, khi mà quan hệ vợ chồng không được thuận hòa thì việc đàn ông đi chơi cave có lẽ lại là một cách để giải tỏa, để tránh những cuộc bạo hành trên giường, tránh những cuộc yêu (lẽ ra là thiêng liêng) của chồng của vợ bị biến thành một cuộc cướp giật, cưỡng đoạt ghê sợ giống như ở ngoài đường, ngoài chợ; để không còn cảnh sau mỗi cuộc bạo hành ấy, kẻ nằm hả hê, phì phò, người thì nghẹn ngào, nức nở, co ro.

Có người cho rằng, càng quản lý chặt, càng khắt khe với mại dâm thì sẽ càng làm tăng thêm những vụ hiếp dâm và lạm dụng tình dục. Họ ví von rằng: hiếp dâm giống hiện tượng vỡ ống nước do dòng lưu thông bị tắc dẫn đến áp suất tăng cao. Nếu không bị bóp nghẹt, nếu cứ cho phép nước chảy thảnh thơi, hiền hòa, thì sẽ thât hiếm khi ống vỡ. Lý luận này dù có vẻ hơi cùn nhưng tôi tin là rất nhiều anh sẽ đồng tình, gật gù tán thưởng.

Tức là những đóng góp của ngành này cho việc cân bằng ham muốn sinh lý của cộng đồng (chủ yếu là nam giới) đã được thừa nhận. Tôi cũng rất mong một ngày không xa, ngành cave ở Việt Nam sẽ được công nhận như thế. Khi ấy, sẽ có một bộ gọi là Bộ Cave, ngày 6-9 sẽ được chọn làm ngày cave. Hằng năm, đúng ngày này, Bộ trưởng Bộ cave sẽ xuống đường, đến tận các ổ chứa, nhà nghỉ, ra tận các gốc cây, vỉa hè để thăm và tặng quà cho cán bộ công nhân viên trong ngành. Và tôi tin, cave sẽ là ngành đóng thuế nhiều và ổn định nhất cho ngân khố quốc gia. 

Nghề cave còn giống nghề cầu thủ bóng đá ở cái điểm là tuổi thọ nghề rất ngắn. Với cầu thủ, ngoài 30 tuổi là không chạy nổi nữa rồi, nếu có cố chạy cũng không còn sức chiến đấu. Cave cũng vậy, ngoài 30 là không nằm nổi nữa rồi, nếu có cố nằm cũng không còn sức chiến đấu. Bởi vậy, tôi luôn khuyên nhủ các em cave trong đội của mình rằng khi còn đương trẻ, còn sung sức thì phải cố cày cuốc, dành dụm lấy ít vốn, sau này giải nghệ có cái mà chuyển qua làm ăn buôn bán, hoặc không thì cũng có khoản mà trông vào.

Mới hôm kia thôi, cái Trinh – trước làm cave ở chỗ tôi, giờ sức đã yếu nên về quê mở cửa hàng cắt tóc gội đầu – có gọi cho tôi khoe rằng nó vừa được phong tặng danh hiệu cá nhân ưu tú. Tôi hỏi sao được hay vậy, thì nó bảo là vì nó vừa ủng hộ 10 triệu cho quỹ bảo trợ trẻ em của làng, 10 triệu cho hội phụ nữ, thêm 10 triệu cho hội người cao tuổi. Tôi nể nó quá! Hồi còn xuân trẻ thì làm cave hầu hạ đàn ông, giờ giải nghệ về quê thì góp tiền ủng hộ hội phụ nữ, rồi quan tâm đến trẻ con, lo toan cho người già, thử hỏi còn thành phần nào của xã hội không được hưởng thụ tấm lòng nhân ái của nó? Nó mà không ưu tú thì ai dám ưu tú? 

Chưa hết, hôm qua, tôi lại nghe mấy đứa kháo nhau rằng cái Thảo – cũng là cave cũ ở đội của tôi, mới nghỉ hưu – vừa được người làng nó dựng tượng dưới gốc đa, đặt ngoài ngã ba. Lý do là vì nó đã bỏ ra gần nửa tỉ để xây cho làng một cái nhà văn hóa to, đẹp và hiện đại như cái quán bar. Tôi cũng đã xem qua bức tượng con Thảo đăng trên Phây của nó rồi. Nhìn qua là biết bức tượng đó được dựng mô phỏng theo tượng Nữ thần tự do của Mĩ: tay phải con Thảo cầm cái ca giơ cao, tay trái cầm con ve chuẩn bị bỏ vào, đầu mũ có cái chỏm xinh xinh nhìn như cái bao.

Khá nhiều đứa đang làm cho tôi thì bỗng đâu lại kiếm được một anh tử tế, vậy là chúng xin nghỉ việc để lấy chồng. Dù chúng nó lấy chồng nghĩa là tôi mất đi một nhân viên, nhưng cùng là kiếp cave, tôi hiểu và mừng cho chúng nó. 

Mấy đứa cave đi lấy chồng, may mắn vớ được những thằng đàn ông có tư tưởng tiến bộ, phóng khoáng thì không sao, nhưng nếu gặp phải những người có suy nghĩ khắt khe, cổ hủ, đặt nặng chuyện trinh tiết thì các em ấy buộc phải đứng giữa hai lựa chọn: một là dùng màng trinh giả để thay cho cái màng trinh thật; hai là tìm một lý do giả để giải thích cho sự biến mất của cái màng trinh thật.

Việc dùng màng trinh giả thì dễ rồi, bạn gái nào quan tâm thì lên Google tìm, sẽ ra hết: từ mẫu mã, giá cả, hướng dẫn sử dụng đến các chương trình khuyến mại. Nhưng xin lưu ý một điều rằng chỉ nên dùng màng trinh giả nếu người đàn ông của bạn là một thằng ngu và chưa làm chuyện đó bao giờ. Cái này giống như việc một người lần đầu được ăn sò huyết vậy: dù là sò luộc chín tới, miệng khép hờ, ruột hồng tươi, hay là sò bị quá lửa, mồm há toác, ruột nhão nhoét, thì khi cho vào mồm cái thằng ngu ấy cũng đều thành ngon hết. Còn nếu người đàn ông của bạn là một gã sành ăn thì đừng dại gì dùng cách ấy. Bởi một thằng sành ăn sẽ giống như một tên thợ vá xe chuyên nghiệp, tháo cái săm xe ra, nhìn cái săm nát bét, thâm sì là nó biết ngay săm đã bị chọc bao nhiêu nhát, vá bao nhiêu lần. 

Tôi vẫn khuyên mấy đứa ở đội của tôi nên chọn cách thứ hai, tức là tìm một lý do thật thánh thiện để biện hộ cho cái sự không hiện diện của cái tấm màng chết tiệt. Chỗ tôi, khá nhiều đứa đã chọn cách này, và giờ chúng đang có một gia đình rất vẹn tròn, hạnh phúc. 

Có thể kể ra đây trường hợp của cái Tâm, biệt danh Tâm Giặc (vì nó nghịch như giặc). Hồi ấy, mới đang tán tỉnh nhau, chồng nó rủ nó đi đạp xe. Tuy nhiên, chồng nó chỉ vừa dắt cái xe đạp ra là nó ôm mặt sợ hãi, khóc thét, và không dám leo lên xe. Chồng hỏi tại sao, nó bảo rằng vì hồi nhỏ nó tập xe, đang đi thì cái yên xe bị rơi ra, nó không biết nên cứ vậy ngồi lên, bị cái khung xe dài dài, tròn tròn nó chọc cho một phát. Thành ra, giờ cứ nhìn thấy xe đạp là cái cảm giác đau rát khủng khiếp ấy lại ùa về… Chồng nó nghe thế thì thương nó quá, mới ôm nó vào lòng an ủi, dỗ dành. Vậy là chẳng cần phải giải thích nhiều, chồng nó cũng tự hiểu, nó đã bị cái khung xe đạp cướp mất đời con gái.

Một trường hợp nữa là của cái Thu, biệt danh Thu Kích (vì nó hay kích bác đểu). Mấy hôm đầu mới hẹn hò, đi chơi với chồng, nó ăn mặc rất hở hang, khêu gợi. Thằng chồng nó tất nhiên là không chịu nổi, cứ nhăm nhăm nhào tới đòi xơi. Nó cũng mặc cho chồng ôm hôn, tay chân quờ quạng đủ kiểu, nhưng nhằm lúc chồng đang cuồng nhiệt nhất thì nó đẩy bắn chồng ra, rồi cũng ôm mặt khóc tu tu. Khi chồng vỗ về, hỏi lý do tại sao thì nó mới nức nở rằng hồi mới dậy thì, nó đã bị ông anh họ bên nhà bà dì hiếp dâm, nên giờ, cứ đàn ông chạm vào người là nó rùng mình, hoảng loạn. Khóc một hồi xong, nó nhẹ nhàng ôm chồng từ phía sau, áp chặt bộ ngực to bự vào lưng chồng day day, thì thào vào tai chồng lời xin lỗi và bảo muốn chia tay, vì sợ không hoàn thành được nghĩa vụ của một người vợ. 

Chồng nó cũng chỉ là một thằng đàn ông, mà đàn ông thì thường khó giữ được tỉnh táo trước những lời nỉ non và những hành động gợi đòn của đàn bà. Tại sao không thể tỉnh táo? Bởi lúc ấy máu đã không còn dồn về não, mà sẽ tập trung dồn vào chỗ khác, khiến cái chỗ khác ấy u lên thành một cục, và cái cục đó sẽ thay não, điều khiển mọi hoạt động của đàn ông. Bởi thế, thằng chồng nó lập tức quay lại, giọng tha thiết: “Đừng sợ! Có anh ở bên em đây rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp để giúp em quên đi ký ức đáng sợ ấy! Hãy tin anh, anh sẽ làm được!”. 
Mà đúng là thằng chồng nó làm được thật. Chỉ sau một hai lần phối hợp, những ám ảnh hãi hùng gây ra bởi ông anh họ bên nhà bà dì đã biến mất, nó đã tìm lại được chính mình: cuồng nhiệt, đê mê, say đắm, như chưa hề có cuộc hiếp dâm.

Người đời có câu: Lấy đĩ về làm vợ chứ đừng lấy vợ về làm đĩ. Thế nghĩa là quá khứ không quan trọng, quan trọng là khi về với nhau sẽ thế nào. Trong tiếng Anh có từ “white lie” - nghĩa là lời nói dối vô hại. Và tôi cho rằng, việc nói dối chồng như hai trường hợp nêu trên cũng là “white lie”, bởi nó chẳng chết ai, chẳng khiến ai đớn đau, chẳng làm ai đói ăn, chẳng đẩy ai vào đường cùng ngõ cụt. 

Mà thực ra đó cũng chỉ là cái màng mỏng tanh, việc nó bị rách bởi cái khung xe hay bởi công cụ chuyên dụng nào khác cũng không ảnh hưởng đến hạnh phúc của một gia đình. Cái quyết định đến hạnh phúc của một gia đình là sự thủy chung, là sự hết lòng yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho nhau - chỉ như thế thôi là đủ rồi, còn cái bí mật về cái màng trinh kia không cần thiết phải phanh phui.

Lại có người bảo rằng nếu nói dối chồng như vậy thì hạnh phúc có được chỉ là hạnh phúc giả tạo. Không hẳn! Hạnh phúc chỉ giả khi tình yêu và sự quan tâm dành cho nhau là giả. 
Còn nếu bạn yêu thật, và sự quan tâm dành cho người bạn yêu là thật, thì hãy tin tôi, hạnh phúc sẽ luôn là thật!

Nhật ký nàng cave


Xuân Thành ngày…tháng…

Sáng tới giờ được mỗi 2 cuốc. Một thằng già, một thằng trộm chó
Thằng già khoe với mình anh công tác ở Hội văn nghệ tỉnh, thi thoảng xuống đây đá phò lấy thi hứng mần thơ. Xong bo mình 10k. Mình ném trả lại bảo anh mang về mua Kotex cho con ngan già nhà anh í, địt mẹ thơ đéo gì mà “Sáng ra nước đái vàng khè. Ô hay trời đã chuyển hè sang thu”. Bọn già toàn lũ mất nết.





Ngày…

Tối nay có thằng đi mình, vào phòng ôm rịt lấy mình khóc lóc. Mình hỏi vừa tạch lô hả? Nó bảo không, anh bị người yêu đá. Mình vuốt tóc an ủi, nó lại càng khóc tợn hơn. Xong bảo em ơi con khốn nạn yêu anh nhưng đi nhà nghỉ đóng gạch với thằng khác, nhân cách nó đéo bằng em. Mình nói, rứa thì anh yêu em đi. Nó câm mõm đéo nói gì nữa. Nẫu.


Ngày…

Trưa nay có thằng lôi cái cặc vì zít ra khoe anh làm nhà báo, đi xâm nhập thực tế tranh thủ làm nháy luôn. Mình hỏi, trên báo các anh cứ viết đến đoạn vào phòng đóng cửa xong thì “tôi nói hôm nay anh mệt rồi rút lui” là sao? Nó cười hềnh hệch bảo địt mẹ phải viết rứa chơ, nhưng đóng gạch thì vẫn cứ đóng như thường. Tổ sư lũ đạo đức giả! .. nguồn : VietMon.Com ...

Ngày…

Cả ngày vẫn chỉ có 2 khách. Địt mẹ đầu tháng thắp hương đốt vía rồi mà vẫn đen vãi. Nộp cái thẻ điện thoại 100k, mua thỏi son Concept Eyes 85k tổng cộng đi toi 185k, tiền ăn và tiền bcs chưa tính. Đúng là một năm kinh tế buồn, đến thị trường chứng khoán phố Wall chỉ số Dow Jones và Nasdaq còn sắp chạm đáy bảo sao nghề cave ráo mồ hôi là hết tiền. À mà dm con lô 89 nuôi 7 ngày rồi đéo về buồn ghê. Sắp sinh nhật rồi, éo có tiền đi siêu thị mua đồ thì mượn váy con Hoa, mượn Galaxy s3 con Huệ chụp cái ảnh tự sướng tung lên phây xong viết “Bao giờ mới lấy được ck đây?”. Dự là 287 like và cơ số thằng đòi cưới ngay và nuôn. Địt mẹ nghĩ đến đây tự dưng phì cười cmnr!






Ngày…

18 ngày nữa ăn hỏi mình rồi. Hôm qua thằng chồng sắp cưới nhắn tin nhớ vk quá, muốn ôm vk ngủ. Nhắc đến vụ này mà lo lo là... nguồn : VietMon.Com ... Mình với nó yêu nhau chính thức được 9 tuần 6 ngày, cả lò nhà nó hỏi cháu công tác ở mô? Mình ỏn ẻn trả lời công nhân nhà máy may mặc Bến Thủy. Quen được 4 ngày nó hỏi em còn cái ngàn vàng nữa không? Mình khóc, nói hồi nhỏ em bị ngã xe mất con mẹ nó rồi anh ơi. Nó đòi làm nháy, mình ứ ừ bảo đợi đến đêm tân hôn đi anh. Nó đéo chịu định vật mình ra bờ đê, may mình khỏe, với lại làm nháy xong nó đổi ý đá đít mình thì bỏ mẹ, lại phải đi lừa thằng khác à?
Đêm tân hôn có lẽ mình sẽ phải khóc nhiều lắm đây.


Ngày…

Thôi đéo viết nữa, mai về quê làm đám hỏi rồi. Phải đốt ngay cuốn sổ chết tiệt này mới được. Bọn đạo đức giả đọc được lại rú lên “cái đồ cave”, nhẽ chửi nhau với bọn nó? Mình thì nói năng mô phạm, chửi nhau với bọn mặt lol mất hay. Cái miệng mình xinh thế, chỉ lói điều hay thôi. Hí hí…

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Thu sang




Lại chớm thu rồi đấy. Và để tiễn biệt những ngày hè, giời tuôn " nước mắt" nhiều đến độ thối um cả đất. Nhiều nhân mạng chết không kịp ngáp và người ta đổ tiệt cho giời và oán than trách đất. Ấy nhưng họ đâu biết là họ đã - đang và sẽ tự giết họ đấy thôi. Bằng gì à? Bằng chính sự tham lam và xuẩn ngốc, hỡi loài người hào phóng và thông minh ạ.

Tôi hay nghĩ về đàn bà cả bốn mùa nhưng mùa thu là nghĩ về nhiều nhất. Vì sao ư? Vì tôi thấy mùa này họ đẹp, chỉ đơn giản vậy thôi. Chứ không như mùa đông, áo xống che hết vẻ mĩ miều thanh cao lẫn nét ất ơ nhâng nháo. Mùa hạ thì đàn bà khác gì ninja. Còn mùa xuân ấy à? Gớm, chả khác gì lũ gà vịt nhốt chuồng lạch bạch những phân gio và nhếch nhác. Chứ đâu như mùa thu gom nồng nàn mùa hạ pha loãng vị heo may đầu đông và gánh gồng cả những bảng lãng mù u của xuân thì lún phún. Ấy là chửa kể thêm vị ngọt đôi môi của những mối tình đầu. 
Ấy đấy, đang luận về thời - về tiết tự dưng lại nhắc đến tình yêu làm người rạo rực hẳn. Với một trung niên bù bựa thì tình yêu không còn cao siêu nữa, đôi khi chợt nghĩ còn chẳng bằng phát trung tiện gọi bình minh. Nói thì thối inh ra thế nhưng tôi là kẻ ham yêu và thích rong chơi. Phải cái tội cấm yêu được em nào tre trẻ và rong chơi thời không quá được tiếng cơm sôi và sự  ỉ ôi vợ già. Bởi cái nhẽ đó nên tôi không thích gái trẻ, luận giải nguồn cơn thì tôi đồ rằng là do thịt chúng...tanh. Thế nên cái giống gái ương ương là tôi thích nhất. Các bạn cứ hình dung là đang ăn quả ổi có cùng tính chất nêu trên thời sẽ tỏ tường. Xanh thời chát miệng, chín thời ngập răng hehe. Còn rong chơi thì tôi chửa đi đâu quá tuần giời ngoại trừ đận năm ngoái trong một cơn nhũn não cấp mà đi biền biệt hơn nửa tháng. Đi lâu ngày cũng chả lợi nhuận là mấy bởi về nhà chó chẳng nhận ra và nếu đen thì có khi đít vợ lại vênh ra ngoài ban công hay cửa sổ, hố hố...
Tôi dạo này cứ như đi mây về gió, tuy vẫn tự chủ được bài tiết nhưng lại không tự chủ được về thời gian. Thì đấy nói đâu xa, hôm nọ đi ăn sáng từ lúc 7a.m mà kéo đến tận 12h đêm, vợ khủng bố bằng cách gọi 1080 cú điện thoại tra tấn. Thây kệ. Nhưng đến quả tin nhắn " anh về mà đi đưa ma tôi đi " thì kinh hãi thật sự. Bèn nhắn lại " chờ nhé, còn phải đi...mua hòm". Sáng sớm hôm sau vào đúng giờ ra đi của ngày hôm trước mới về đến nhà đấy. Lý do á? Đơn giản thôi, bởi trại hòm người ta...thiếu gỗ, hố hố. Nhẽ đây là cú đi ăn sáng dài hơi nhất trong lịch sử các ông chồng nước Nam chăng? Hỏi thế cho oách để tiện sánh với cú đi đái cũng đắt giá không kém của một nhi đồng nước nhà trên chuyến bay của hãng hàng không Sorry Airlines. Ấy thế mà chửa kinh bằng hàng xóm nhà tôi, quần đùi ba lỗ đi đổ rác những hơn tháng mới vác mặt về và 9 tháng 10 ngày sau thì cô công nhân vệ sinh đem " rác" là một thằng cu bụ bẫm đến trước nhà đổ lại. May thằng cu chả phải là con chuột chết nên người ta không vứt đi vứt lại nhà nhau sau một màn máu đổ loang chiều. Phàm những hạng người như thế tuyền là dạng trứ danh cả, đếch đùa được.
Lại nhớ cái mùa thu năm nao bị gái kê mông kiễng bẹn nói lời ly biệt bởi thói ăn nói chớt nhả giả cầy nên lòng đau đớn lắm. Tại bởi cái bản tính tôi chả nghiêm túc cái con mẹ gì trong khi gái họ cần những sự đường hoàng và chắc chắn thâm sâu. Phẫn chí nên có phọt được ra mấy dòng thơ, đại loại như vầy:

Gói mùa thu vào lá
Em chia tôi phần hai
Nửa mùa thu còn lại
In lên bóng trang đài.

Nửa em không ở lại
Em bỏ tôi ra đi
Nguyên mùa thu còn đó
Tôi vỡ trái tim phai.

Tim thu không màu máu
Cũng chẳng vàng cúc thơm
Tim thu như tim thai
Đập tình phai vỡ ối.

Sau lời đau bối rối
Là chúng ta li tan
Chút nồng nàn sót lại
Heo may buồn sương mai.

Một mùa thu chưa phai...
Chỉ là cơn cớ vậy thôi chứ ai ngờ đâu thơ lại có chức năng " tiễn trước rước sau" đến thế. Bằng chứng là có một gái mật thư khen ngợi hết lời, rằng thơ hay và rất gợi, nhất là quả " tình phai vỡ ối". Tôi hân hoan lắm nên cũng nhiệt thành đáp trả. Tôi nói rất nhiều về thơ, về tình yêu và lòng trắc ẩn cho gái nghe. Và gái chỉ duy nhất một động thái là nói những lời yêu thương bất diệt. Chúng tôi cứ như một đôi tình nhân chính hiệu, xoắn xuýt lấy nhau trên mạng ảo bao la. Rồi đến một ngày tình cảm đó không thể đầy vơi thêm được nữa, tôi đề nghị với gái một cuộc ọp-lai. Các bạn biết gái trả lời thế nào không? Nguyên văn nhé " chị 60 tuổi rồi, liệu em có thích?" Giời ạ, tình yêu sụp đổ một đống từ bẹn xuống mắt cá chân. Tôi bẻ phím đóng máy chốt cửa bật điều hòa nằm khóc mất ba ngày. Thương thay!

Cứ mỗi độ thu sang
Hoa cúc lại nở vàng
Ngoài vườn hương thơm ngát
Ong bướm bay rộn ràng...

Tôi xin phép lộn vào làng tí chút:))