Bài đăng nổi bật

Triết lý con rùa

  Thôi em về đi kẻo người ta giận Không cho sướng nữa, em lại buồn. Việc nhà, việc cửa để anh lo Dù già, dù yếu dưng còn sức Giỗ tết nọ kia ...

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Góc nhỏ chiến tranh

LƯU TRỌNG VĂN


Cùng theo tiếng gọi non sông với Phùng Quán,Tuân Nguyễn, Lê Khắc Thành còn có một chàng trai con nhà trí thức nổi tiếng ở Huế nhưng lại có dáng vẻ bụi bặm là Hà Cận.

Lính chiến, bị dính đạn của Pháp, Hà Cận có lần bới mấy cọng tóc xoăn xoăn lưa thưa trên cái đầu thuộc dạng “rửa mặt thì lâu, gội đầu thì chóng” khoe với gã:

Còn mảnh đạn Tây trong ấy đó, thằng cù rờ ạ.

Gã chả hiểu cù rờ là gì, nhưng Hà Cận thường gọi gã là thằng cù rờ. Gã không hỏi vì thích cái biệt danh mà chính mình không hiểu rõ như thế.

Hơn 50 tuổi Hà Cận vẫn độc thân nhưng như Đồng đen, bạn chiến trường chống Mỹ với Hà Cận thì Hà Cận ta không hề là trai tân chút nào hết mà có thể nói trên trường tình là một chiến binh…vô địch.

Gã không biết cái thành tích… vô địch thế nào, nhưng có lần một đồng chí nhà thơ rất tên tuổi, đa tình cua đâu được một em sinh viên văn khoa ở tỉnh Bình Dương đem gửi nhờ ở nhà Hà Cận gần sân bay Tân Sơn Nhất.

Bác Cận bảo: Cho tao ké với nhé!

Đồng chí nhà thơ kia thấy bộ dạng bác Cận vừa già khằng, vừa đen đủi, mũi thì quá to, đầu thì gần như trọc lóc, khó mà tán tỉnh được cô em sinh viên xinh như mộng. Hứ, chấp: Tôi thách ông đấy!

Một tháng sau, gặp gã ở Đài Phát thanh: Thằng cù rờ, lại đây tao thông báo tin quan trọng.

Gã ton ton đến, bác Cận véo vào vế gã một cái rõ đau, hê hê tao lấy vợ.
Lấy ai?
Còn ai nữa, em sinh viên.

Và em sinh viên ấy ở hẳn nhà bác Cận, chu đáo cơm nước cho bác, và vô cùng xoắn xuýt bên bác. Một hôm gã tới chơi, nghe tiếng chuông, em sinh viên bảo với bác Cận, ba em đến gặp anh đó.
Ba em bao nhiêu tuổi?
Thua anh 5 tuổi.

Đù mạ, chết tao rồi thằng cù rờ ơi! Nói rồi bác Cận chiến binh anh dũng ấy chui tót vào toilet trốn.

Gã phải bảo với phụ huynh của nàng là cậu Hà Cận đi đá bóng rồi. Gã nói vậy để phụ huynh của nàng nghĩ chàng rể tương lai rất trẻ và sung sức.

Khi ông bố vợ tương lai về, tót khỏi chuồng xí, bác Cận bảo, tao phải trốn vì nhỡ ông ấy thấy tao già quá, chống lại thì mệt lắm.
Và rồi với thời gian dài khắng khít, các bác bên nhà gái cũng phải công nhận chàng rể quái kiệt ấy.
Thương vợ.Thương lắm.

Gã hỏi, thực ra ông anh có bí quyết gì để lôi cuốn nàng?

Tao chỉ là một con đực thôi. Bảo bối của tao, thằng cù rờ, mày có muốn xem không? Hê, hê, bác Cận thương binh đủ các loại huân chương chống Pháp, chống Mỹ, bác Cận - nhà văn, bác Cận - nhà lý luận phê bình điện ảnh xuất sắc tụt quần của bác xuống. Ối giời ơi, lù lù một… đống.
***
Chiến tranh Biên giới Tây Nam nổ ra.

Gã cùng bác Cận, nhà thơ Vũ Ân Thi, nhạc sĩ Vũ Lê Phú rủ nhau đi về phía tiếng súng. Trung đoàn trưởng trung đoàn trực tiếp dẫn bọn gã ra biên giới Tây Ninh. Ông trung đoàn trưởng đi trước bảo, các anh cứ dẫm theo bàn chân của tôi kẻo bị mìn tụi Pôn Pốt gài. Khi lội sình thì ông trung đoàn trưởng lại bảo, các anh chú ý mìn tụi nó gài trên cây.

Gã run, nhưng thấy nét mặt lúc nào cũng bình thản như đi chơi của bác Cận luôn cặp kè bên gã làm gã yên tâm hơn. Đến bên sông Vàm Cỏ Đông, một chiếc thuyền từ bờ bên kia lại, trên thuyền là một anh lính bị cụt chân máu me đầm đìa, anh ấy luôn miệng kêu…mẹ ơi.

Người lính được các y tá cáng lên bờ, thuyền đưa nhóm của gã qua lại sông. Vừa lên bờ một thằng lính đen nhẻm gầy đét tay cầm khẩu B40 quát vào mặt ông trung đoàn trưởng:

Địt mẹ, chỉ huy đéo gì mà chỉ huy sở ở bên kia sông để tụi lính này chết dí bên này sông thế? Cút mẹ mày đi! Các bố đéo cần chúng mày.

Ông trung đoàn trưởng bị lính lác chửi thì tức sôi lên định rút súng lục bên hông ra, bác Cận lập tức cười cười giảng hòa: Đù mạ, anh trên đầu còn đạn tụi Pháp khi chú em chưa đẻ đây này. Đi, anh mày có điếu thuốc thơm nức mũi đây.

Thuốc lá, Vàm Cỏ, hạng bét, thơm thiếc gì, nhưng khi bác Cận rút điếu thuốc ra, thì cậu lính quên hết mọi chuyện, vồ lấy điếu thuốc hít hít hà hà, vừa lúc trên đỉnh đầu nghe tiếng rít hãi hùng của đạn pháo bọn Pôn Pốt. Gã phát hoảng, bác Cận lại cười cười: Thằng cù rờ, mi việc đéo gì phải sợ, nghe tiếng pháo trên đầu là nó bay qua rồi.

Gã cùng bác Cận và thằng lính cầm khẩu B40 ra sát chiến hào. Nghe rõ tiếng bên kia biên giới tụi Khmer đỏ gõ thùng lương khô chọc tức lính ta.

Bác Cận hỏi:
Mày ở trung đội nào?
Làm đéo gì còn trung đội. Hơn 20 thằng chết với bị thương gần hết.


Có thằng nào đảo ngũ không?
Toàn lính Bắc cả, nhà quá xa, làm đéo gì trốn về được.

Gã hỏi, thế có thằng nào đảng viên không?
Có ba thằng chết mẹ nó rồi.Thằng bị cụt chân vừa rồi được hứa sẽ kết nạp, hê hê, làm đéo gì còn chi bộ mà kết nạp.

Mẹ ơi!
Người lính ấy khi đau đớn quá nào có thể gọi ai để xoa dịu cơn đau của mình ngoài …mẹ.

Mẹ ơi!
Giờ này Sài Gòn, Hà Nội vẫn có biết bao kẻ rượu bia bù khú làm sao có thể nghe được tiếng người lính đau đớn gọi, mẹ ơi!

Bây giờ thì gã mới có thể chia sẻ được cơn phẫn nộ của thằng lính trẻ chắc chỉ thua gã vài tuổi thôi, khi người ta đặt chỉ huy sở không cùng một bờ với nó.
*** 
Sau khi ăn một bữa cơm đầy sạn với mốc cùng nhúm rau rừng với mấy người lính còn lại không chịu rời biên cương của Tổ quốc, nhóm của gã trở lại thị xã Tây Ninh êm đềm.

Tại tỉnh đội, mấy viên sĩ quan đang khoe nhau chiếc xe máy mới tậu. Cơm không hạt sạn, hạt lép, hạt mốc.

Bác Cận bảo, thằng cù rờ buồn mà làm gì, đời là rứa.

Hôm sau, nhóm của gã quyết định vượt biên giới theo ngả Bến Sỏi. Chiếc com-măng-ca đít vuông do Rumani sản xuất đang tiến về biên giới hoang tàn thì một quả pháo nổ cái đùng trước mặt, hơi quả pháo làm chiếc xe quay đầu ngược lại.

Thế là cả đoàn không ai bảo ai cứ thế để chiếc xe phóng về hướng thị trấn Gò Dầu, Trảng Bàng. Đột nhiên Bác Cận vỗ tay vào vai ông lái xe người Sài Gòn: Dừng lại!

Bác Cận nhẩy xuống xe.

Gã nhẩy xuống theo.

Thằng cù rờ không sợ à?

Và thế là hai anh em khoác ba lô đi bộ về phía phát xuất của những đạn pháo 130 li mang nhãn hiệu China kia.

17.7.2015.
Gã viết đến đây thì có hẹn phải biến.Thôi ngày mai gã viết tiếp vậy, vì chuyện còn… dài.

Nhà văn Hà Cận và thằng cù rờ ...(tiếp theo)

Gã và bác nhà văn Hà Cận đang đi trên con đường ra trận  rờn rợn vắng ngắt  chứ không hề "mùa này đẹp lắm" như trong thơ chàng thi sĩ lãng mạn  Phạm Tiến Duật, thì có một chiếc cam nhông nhà binh lao tới. Bác Cận giơ tay vẫy.Xe dừng.Những bàn tay lính chìa ra kéo gã và bác Cận lên xe.
- Bố già không ở nhà với mẹ đĩ mà lớ ngớ đi đâu thế?
- Chúng bay đi tới đâu cho tao với thằng cù rờ này đến tới đấy.
- Thì đi.
Chả có tiếng cười nào sất.Chả có khuôn mặt roi rói nào sất.Đương nhiên cũng chả có tiếng hát át tiếng đạn pháo nào sất.Tới ngã tư Nhà Thương, xe dừng.
- Bố xuống đi, tụi con đi tiếp, bố không đi được đâu. 
Tay chỉ huy ngồi trong ca bin thò đầu ra nói.Gã phóc xuống trước.Bác Cận được cánh lính nắm tay thả xuống sau.Khi tay buông bác Cận lảo đảo xuýt ngã. 
- Cười. Cười đéo gì chúng mày. Bố ơi cứ đi về phía phải có tụi Trung đoàn Gia Định ở đấy.
- Bố ơi, có con gái thì gả cho con nhá !Bố ơi, đi nhá, cẩn thận dính mìn.
Xe lao đi, để lại cho gã và bác Cận một đống bụi mù mịt.

Trưa gắt.Đồng không mông quạnh.
Ối giời ơi là giời, biết đi đâu bây giờ? Thôi thì cứ đi về phía phải như đám lính bày. Gã và bác Cận đi theo con đường đất hai bên lúp xúp những bụi cỏ dại, những lùm cây. 
- Mày đi sau tao hai mét cứ giữa đường mà đi thằng cù rờ à.
Gã hiểu bác Cận buộc gã đi sau cách những hai mét là bảo vệ cho gã, coi như bác lấy cái thân của bác dò mìn cho gã.
Gã thấy thương con người lúc nào cũng băm bổ, lỗ mãng kia quá. Và gã chợt nẩy cái ý nghĩ tại sao mình lại không làm ngược lại? Cả cuộc đời của bác cơ cực, giờ có được chút tình yêu… Thế rồi trong gã bỗng vụt lên cơn bốc đồng, gã nhoi lên trước. - Anh cứ theo em!
- Thằng cù rờ, cút.Từ giờ phút này tao là chỉ huy. Mày phải chấp hành lệnh của tao!

Bác Hà Cận ơi, xưa nay, làm quái gì bác thích là chỉ huy cơ chứ? Nếu thích thì bây giờ bác đã lên tướng rồi chứ đâu phải một anh nhà văn quèn nữa. Em hiểu rồi, bác nói vậy để cho em khỏi áy náy.Là thằng lính dày dạn bom đạn, bao chiến trường vào ra sống chết, bác chỉ cần nhìn vào mắt thằng em mà bác gọi là thằng cù rờ này là thừa biết nó chả gan góc gì, nó đang sợ hãi, nhưng khốn khổ cho nó là nó không đến nỗi là thằng chỉ nghĩ đến mình.Khốn khổ cho nó, nó sinh ra trong một gia đình tử tế, luôn được giáo dục phải là người tử tế.

Gã biết bác Cận không khó để đọc vị con người gã. Và gã hơn ai hết biết rằng mình đang phập phồng lo lắng.Phía trước chả biết là đâu.Không một bóng người, chỉ cần bất thình lình mấy thằng Khmer đỏ xuất hiện, thế là kết thúc. Bỗng xuất hiện phía trước một cái hố đại bác to như hố bom mà gã thấy nhan nhản ở Trường Sơn, lềnh bềnh nước mưa ngầu đục.
Gã nghe một tiếng rít. 
- Chổng đít lên thằng cù rờ! 
Bác Cận thét lên. Một tiếng nổ kinh hoàng. Gã và bác Cận bị quật xuống đất, nước ập khắp người.Chuyện gì thế này? Sau phút  gã hoảng hốt, bác Cận nhe mặt đầy bùn toét cười.
- Đù mạ, chưa từng thấy.
Gã nhận ra quả đạn pháo 130 li của tụi Khmer đỏ rớt trúng hố nước do cũng một quả đạn pháo 130 li tạo nên.
- Chỉ cần thằng Pôn Pốt ấy lúc bắn đánh cái rắm, khẩu pháo lệch một li là rớt xuống đường tao với mày chết toi rồi.Hơ, hơ, hơ… đời tao chưa từng thấy quả pháo nầy rơi trúng chỗ rơi quả đạn pháo khác.Đù mạ, thằng cù rờ ơi, tao chưa từng thấy.

Thế rồi bác Cận vòng tay ôm gã rồi bế thốc gã lên.Khi thả gã xuống mặt đường sũng nước tay của bác mò bóp vào… vùng cấm địa của gã một cái rồi nói:Chuyến này về Sài Gòn tao sẽ giới thiệu cho mày một em, nước nôi nhiều hơn cái hố pháo nầy, con đó sẽ đè mày ra mà hiếp…hơ, hơ, hơ…

Nắng vẫn gắt. Áo quần nhơ nhớp đã phập phù ráo.Im ắng quá.Gã nhớ chuyện bác Cận nói,lúc nẫy nếu chỉ một cái đánh rắm thôi…còn bây giờ làm sao có thể biết cũng có thể vì một cái đánh rắm hoặc một con ruồi ngứa ngáy mà bất ngờ một viên đạn từ những lúm cây hai bên đường kia lao phập chính xác trúng gã. 
Giời ạ, cái chết sao mà dễ dàng đến thế. Gã thấy mình thật là ngu ngốc cứ theo xe mà về Sài Gòn, giờ này có khi ra hồ Con Rùa uống nước dừa với một cô em xinh đẹp rồi đọc thơ tình của gã cho cô em ấy nghe, rồi hẹn hò…Thế mà đang không lại nhẩy tót xuống xe theo ông anh dở hơi này…

Nói vậy thôi, gã biết tỏng cái tính đồng bóng kinh niên của mình, sợ thì sợ nhưng bảo lui thì không bao giờ chịu lui.
Đi tiếp, bỗng nghe từ một lùm cây bên đường có tiếng chửi, địt mẹ mày, ngu vừa thôi chứ!
Gã mừng rơn rơn vì lính ta rồi.Gã và bác Cận đi về phía lùm cây ấy thì thấy hai thằng lính thông tin áo quần xộc xệch đang ngồi nối dây điện thoại.Thấy có khách hai thằng lính nhố miệng cười rõ thân thiện.

- Tụi mày cãi nhau gì đấy?
- Bố ạ, thắng này nó ngu quá, con bảo tiểu thuyết với truyện dài khác nhau, nó lại bảo là một.
Gã sực nhớ hồi mới thống nhất đất nước tại nhà 190 Công Lý gã đã chứng kiến hai thằng lính là Trần Mạnh Hảo và Văn Lê mới từ rừng về cũng cãi nhau như mổ bò, Napoleon với Bonapac là hai hay là một.Đứa nào thua thì bị sát ớt vào…chim.
- Mày ngu thì có! Bác Cận xạc cho thằng kia một trận ?

- Thế là một hả bố? 
- Đéo mẹ, lên đây! Thằng lính thua cúi xuống cho thằng thắng phóc lên lưng.Cõng.Nhoong, nhoong ngựa ông mới về. Thế là cười.Tất nhiên chỉ có thằng được cõng là cười thôi.
Chia tay,thằng được cõng bảo, 
- bố ơi bố có báo Nhân dân không hả bố? 
- Chúng mày thèm đọc báo à? Dạ không tụi con cần giấy để vấn thuốc.
Chả có báo, gã xé những tờ giấy trắng chưa viết trong cuốn sổ tay cho hai thằng lính.
- Bố cứ đi dấn thêm tẹo nữa là gặp bộ đội mình đấy. Trung đoàn Gia Định.

Và vài cái dấn nữa thì gã nghe thấy tiếng súng Ak vèo vèo trên đầu. Bác Cận bảo, thằng cù rờ, đứng yên!
Một lúc sau có một chiếc xe tải lao tới, trên xe có năm lính lăm lăm súng. Quân ta hả? Ối giời ơi, bố này trông xa cứ tưởng là lính Pôn Pốt.Lên xe đi! Nhà báo à? Thôi thôi, khỏi phải trình thẻ.May mà bố tóc xoăn đen nhẻm này cứ đứng yên, không chạy đấy, nếu chạy tụi con đòm chết rồi.Bây giờ thì gã mới hiểu kinh nghiệm chiến trường có giá trị như thế nào.Nhiều khi quân ta chết vì quân ta như chơi.

Thế là gã và bác Cận có những ngày là thượng khách tưng bừng của Trung đoàn Gia Định.Sau này Trung đoàn đã được tuyên dương anh hùng vì thành tích tiêu diệt bọn diệt chủng Pôn Pốt được quan thầy Trung Quốc nuôi dưỡng, một lũ quỷ khát máu nhất hành tinh.
Và kỉ niệm cuối cùng ở Trung đoàn này mà gã không thể quên, nhưng rất tiếc lại không có mặt của bác Cận.
Trưa ấy,một cán bộ tuyên huấn Trung đoàn rủ gã và bác Cận đi cắt tóc.Bác Cận bảo tóc tao mấy cọng, cắt cái gì, thế rồi bác lăn võng khò khò. Gã theo chiến hào đến một mô đất.Leo lên mô đất thấy một hồ sen, sen đang mùa, nở, hồng lợt.Gã được ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cây thốt nốt già. Đang cúi đầu xuống cho anh cấp dưỡng xoẹt xoẹt kéo thì gã thấy đột nhiên cây thốt nốt rung lên, gã ngước đầu lên, giời ơi, cách cái đầu của gã hơn một mét chình ình một quả đạn B40 trông như cái bắp hoa chuối.. và xịt.
Đương nhiên là xịt. Vì nếu nổ thì thì gã cùng anh cấp dưỡng kiêm cây kéo vàng kia tan thây rồi.

Thôi phải biến sớm thôi.Không thể có lần thứ ba may mắn đâu Văn cù rờ ơi.
Và ngày hôm sau, gã cùng bác Cận theo xe của Trung đoàn về Sài Gòn lĩnh lính mới.
Gã tự nhủ, thôi lần sau đếch dại nữa.Nhưng rồi gã chua xót nghĩ, mình có quyền lựa chọn, còn hàng triệu những người lính của đất nước này làm gì có cái quyền ấy? Làm gì có? Và thế là… trong số họ biết bao người vĩnh viễn không thể trở về mái nhà xưa để được gọi tiếng gọi mẹ ơi, để được hẹn hò bờ đê, đống rơm với cô gái làng, để được cùng em trên con đường hoa sữa hay lá me bay…

Nhà văn Hà Cận chậc chậc cái miệng nồng mùi thuốc lá Vàm Cỏ , thằng cù rờ à, mày có thấy, làm sao không có đánh nhau vẫn hay hơn có đánh nhau không?

18.7.2015.Sài Gòn ào ào mưa.

Nói vậy thôi, chỉ một thời gian sau, gã đã lại qua Campuchia và lần này thì vào tận hang ổ của tụi diệt chủng Pôn Pốt. Ngày mai có thể gã sẽ kể nếu có ...hứng.

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

“Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai?”

Một trường trung học phổ thông tại Trung Quốc, tổ chức hội diễn văn với chủ đề “Tổ quốc thân yêu”, dưới đây là bản thảo bài diễn văn của nữ sinh thể hiện những nhận thức rất lí trí và sáng suốt, vượt xa phần đông thế hệ thanh niên Trung Quốc hiện tại. Liệu cô gái này có thể thay đổi Trung Quốc?
Dưới đây là toàn bộ bài nội dung bài diễn văn:
Kính thưa các thầy cô,bạn bè thân mến: Tôi tên Vương Khả Nhi, là học sinh lớp 10A6, tiêu đề bài diễn văn của tôi hôm nay là “Nếu tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì tổ quốc của tôi, ông sẽ là ai ?”. Tôi không có những ngôn ngữ hùng hồn như mọi người, cũng không có nhiệt huyết dâng trào như những người khác; đối với hai từ “tổ quốc”, cái tôi có chính là suy nghĩ độc lập của riêng cá nhân tôi, tôi cảm thấy rằng xã hội chúng ta không thiếu những người đứng đầu về tri thức, mà cái thiếu chính là những người có tư duy vậy.
Tôi đang nghĩ rằng: Nếu như tôi có thể sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi tổ quốc của tôi sẽ là ai? Vào thời nhà Hán, tổ quốc của tôi chính là nhà Hán, chính là Đại Hán đã tiêu diệt hết thảy những kẻ xâm phạm bờ cõi. Vào triều đại nhà Đường, tổ quốc của tôi chính là Đại Đường, triều đại hưng thịnh bậc nhất khiến cho hàng nghìn nước khác đến viếng thăm. Vào thời Tống, tổ quốc của tôi là triều đại nhà Tống, triều đại đứng đầu về khoa học kỹ thuật, kinh tế phồn vinh. Vào triều đại nhà Nguyên, vó ngựa Mông Cổ đã chà đạp giày xéo chúng tôi thành những người dân thấp kém, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Nguyên sao? Và tôi phải yêu thương nó sao? Vào thời nhà Thanh, người Mãn giết người ngoài biên ải, để đầu không để tóc, để tóc không để đầu, cuộc tàn sát tại Dương Châu cũng ảm đạm thê lương không khác gì cuộc tàn sát tại Nam Kinh, vậy thì tổ quốc của tôi chính là Đại Thanh sao? Tôi phải yêu thương nó sao?
Thời gian lâu dần, tôi đã dần dần nhận ra rằng, nếu như có ai cưỡng đoạt mẹ của các vị, vậy thì mọi người đều nhận kẻ đó là cha của mình sao, chúng ta không có lòng tự trọng đến như thế sao? Có những lúc tôi cũng nghĩ rằng, nếu như lúc đầu Nhật Bản chiếm lĩnh Trung Quốc chúng ta, hỡi các bạn, có phải hôm này chúng ta sẽ hô lớn lên rằng “thiên hoàng vạn tuế” hay sao?
Nếu như tôi sống thêm hai nghìn năm nữa, thì thử hỏi xem, ai sẽ là tổ quốc của tôi đây, thật khiến cho tôi rất mơ màng khó hiểu .
Trong lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là một nơi công bằng, công chính và không có sự bất công nào cả; trong lòng tôi có một tổ quốc, đó chính là nơi để cho bạn chiến thắng, chiến thắng một cách đường đường chính chính. Còn thua thì sao, chính là thua một cách tâm phục khẩu phục. Trong lòng tôi có một tổ quốc, đó là nơi mà ông lúc nào cũng có thể dang rộng đôi cánh che chở cho tôi; trong lòng tôi có một tổ quốc, bất luận cuộc sống của tôi vất vả gian khổ đến thế nào, thì tổ quốc cũng sẽ khiến cho lòng bạn tràn đầy hy vọng về một tương lai không xa.
Nước Mỹ sinh ra Washington, còn nước Anh thì sinh ra Churchill, nhưng họ đều đã ra đi vĩnh viễn; trách nhiệm hôm nay đây, không thể trông cậy vào họ nữa, mà là nằm ở thế hệ trẻ chúng ta. Trí tuệ của thế hệ trẻ chính là trí tuệ của quốc gia, thế hệ trẻ hùng mạnh chính là quốc gia hùng mạnh, thế hệ trẻ độc lập chính là quốc gia độc lập, thế hệ trẻ đứng đầu thế giới chính là quốc gia đứng đầu thế giới. Trong tay thế hệ trẻ chúng ta nhất định sẽ được cầm tờ báo nói về tổ quốc tân tiến văn minh bậc nhất của chúng ta, ông sẽ để cho mỗi người đều yêu mến ông sâu sắc từ tận đáy lòng, ông sẽ khiến cho nước Mỹ phải ngưỡng mộ về chế độ dân chủ của chúng ta, khiến cho nước Đức phải ngưỡng mộ về những thành tựu khoa học kỹ thuật của chúng ta, khiến cho Nhật Bản phải ngưỡng mộ đất nước dân giàu nước mạnh của chúng ta, khiến cho Singapore phải ngưỡng mộ về môi trường sạch đẹp của chúng ta. Nhìn xem ngày đó, tổ quốc của tôi, tất nhiên sẽ là một bầu trời rực sáng, một tổ quốc khiến cho con cháu muôn vàn đời sau cũng không thể nào quên được.
Người Trung Quốc cổ nuôi dưỡng ba giấc mộng Trung Hoa: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng minh quân, chính là hy vọng có được một hoàng đế tốt, hy vọng tất cả vấn đề đều được giải đáp và hiện thành. Tất cả mọi đều tốt đẹp đến từ sự ban ơn của kẻ thống trị. Giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng thanh quan, nếu như hoàng đế đã không thể trông cậy được nữa, thì người dân hy vọng sẽ có một vị thanh quan, thanh liêm chính trực, còn có thể trực tiếp nói lời can gián lên bề trên, mà không sợ xúc phạm đến những người có quyền có thế. Giấc mộng thứ ba gọi là giấc mộng hiệp khách, nếu như thanh quan cũng không thể trông cậy được nữa, thì hy vọng sẽ có một vị hiệp khách thay dân báo thù rửa hận.
Ba giấc mộng của người Trung Quốc thời nay: Giấc mộng thứ nhất gọi là giấc mộng tự do, chính là thoát ra khỏi  sự chuyên chế của bộ máy chính trị một đảng độc tài, không còn bị đàn áp bức hại bởi những kẻ thống trị cậy quyền cậy thế cũng như bè lũ quan lại quyền quý hống hách lộng hành, giấc mộng thứ hai gọi là giấc mộng nhân quyền, chính là tất cả người dân đều có thể hưởng quyền lợi bình đẳng, không còn có  bất cứ tầng lớp nào có đặc quyền cao hơn quảng đại quần chúng nhân dân để rồi khiến cho những người dân thấp cổ bé họng chỉ có thể uất ức căm hận mà chẳng làm được gì. Giấc mộng thứ ba chính là giấc mộng chính trị dân chủ, cũng chính là chế độ dân chủ toàn dân, tất cả người dân trong cả nước cùng nhau lập ra hiến pháp căn bản dựa trên cơ sở người người bình đẳng, đồng thời sẽ theo đó mà làm việc.
Ba giấc mộng thời xưa chính là “giấc mộng kê vàng” giữa ban ngày, mang tính bị động tiêu cực đối với nhân dân, là chính sách ngu dân mang lại ác mộng nghìn năm, chỉ có thể khiến cho dân chúng trở thành những con cừu ngoan ngoãn, mặc cho kẻ thống trị làm mưa làm gió, xâu xé giết hại, thống trị vĩnh viễn.
Ba giấc mộng thời nay chính là yêu cầu tất yếu của văn minh thương nghiệp, là một xã hội dân chủ khai sáng mà người người đều đã thấy rõ, là biểu hiện của toàn dân thức tỉnh, là kết quả mà tất cả kẻ sĩ và những người nhân nghĩa đều đang mong chờ, và ngày ấy nhất định sẽ đến”.

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Lướt sóng với Tàu


Nhân việc cả Chọng bác tôi đi Mẽo, tôi bốt bài về Tàu, thế mới đau hehe. Bài được biên bởi Chung Nguyễn aka Phú lé phố cổ, một con nở đá ống bơ và ất ơ mọi nhẽ. Như thường lệ, tít tôi lại rút trông quần ra, khà khà...

***

Cách đây khoảng nửa năm, khi phong trào chống Tàu đang ở mức đỉnh của hình sin, mình đã vận dụng trí lực của bản thân để cho ra đời một thiên Phú luận mà đến giờ vẫn còn nguyên giá trị thời sự. Nay nhân thời điểm cao trào của một đợt sóng bài Hoa nguy hiểm mới, mình xin mang di cảo lên cho những bạn chưa được thưởng thức có cơ hội suy ngẫm:

"Cần lao các bạn luôn ghét Tàu một cách vô cớ, điều này không hẳn xấu, tuy nhiên để nó chi phối mọi suy nghĩ, hành động là rất nguy hiểm. Quan từ dân mà ra, dân căm thù mù quáng sẽ dẫn đến quan chức cận thị về tầm nhìn chiến lược và lãnh đạo đất nước theo kiểu bần nông. Đáng sợ thay.

Cách đây vài hôm, một tờ báo ế khách với cái tên cực kỳ trí tuệ nhưng trình độ phóng viên hoàn toàn không liên quan đến tên của nó, đã ra một loạt bài phóng sự với mục đích rõ ràng, lộ liễu là đập một cơ sở kinh doanh vịt quay trên đường Trường Chinh. Ngoài việc vin vào một lý do rất mới thách thức mọi chuyên gia về vật lý đó là cơ sở này đã bơm hơi vào vịt để "tăng trọng lượng" thì còn một lý do nữa đó là nhà hàng này đã sử dụng nguyên liệu ướp vàng "có xuất xứ từ Trung Quốc". Chỉ cần mấy chữ "có xuất xứ từ Trung Quốc" thôi là đủ để gây sóng gió. Dân ta là vậy, nhiều người tuyên bố tẩy chay tất cả mọi thứ từ phía bên kia biên giới, nhưng dường như lại chưa từng lật mặt sau chiếc iPhone sành điệu đang dùng xem nó sản xuất ở đâu.

Chúng ta rỉ tai nhau nguy cơ công ty Huawei làm gián điệp ăn cắp thông tin người dùng, nhưng lại sẵn sàng khai sạch từ size quần chíp, tên người yêu cho đến quán ăn quen thuộc cho Facebook.

Chúng ta đổ lỗi mọi bệnh tật và các vấn đề về sức khỏe cho thực phẩm Tàu, nhưng lại lờ đi sự thật rằng Việt Nam là quốc gia tiêu thụ rượu bia, thuốc lá hàng đầu thế giới.

Để triệt để hơn trong việc bài Tàu, tôi gợi ý các bạn về quê gặp ông trưởng họ và hỏi mượn cuốn gia phả, gì chứ đã quét là phải quét cho bằng sạch, có phỏng?

Phần Lan là một quốc gia xinh đẹp và có nền kinh tế phát triển ở trình độ cao, ngoài là quê hương của hãng điện thoại Nokia trứ danh, đất nước này có thể được coi là một bài học mẫu mực trong việc tồn tại bên cạnh một nước lớn.

Với hoàn cảnh không khác nhiều Việt Nam, đều là một nước nhỏ tách ra từ một siêu cường, nhưng thành tựu của Phần Lan sau gần 100 năm tách khỏi Đế Chế Nga, khiến đất nước Việt Nam chúng ta, sau hơn 1000 năm độc lập từ Đế Chế Trung Hoa, phải suy nghĩ.

Họ cũng đã từng giống chúng ta, từng căm thù, từng sống mái với người láng giềng khổng lồ vì những lý do không đáng, nhưng họ hơn chúng ta ở chỗ đã sớm nhận ra điều đó là sai lầm và sửa chữa. Chúng ta thì không.

Trong chiến tranh thế giới thứ hai, Liên Xô đã xâm lược và gây nhiều đau thương cho nhân dân Phần Lan, vì lý do an ninh quốc gia Phần Lan đã trở thành một đồng minh của nước Đức. Nhưng họ chưa từng lấn thêm một tấc lãnh thổ nào của đối thủ mặc dù có cơ hội để làm điều đó, họ chỉ tham chiến để lấy lại vùng đất Karelia bị Liên Xô chiếm trước đó vài năm

Mặc dù sau chiến tranh, Liên Xô đã dễ dàng lấy lại vùng đất này, nhưng người Phần Lan cũng sẵn sàng gác lại tranh chấp để làm ăn với Liên Xô. Điều này đã mang lại lợi thế to lớn cho kinh tế Phần Lan trong suốt Chiến Tranh Lạnh khi giao thương Đông-Tây Châu Âu bị hạn chế. Phần Lan vui vẻ làm ăn với cả hai bên, những khu rừng bạt ngàn, tài nguyên khoáng sản vô tận của nước Nga cùng hàng hóa, trình độ quản lý, khoa học kỹ thuật của phương Tây đã giúp Phần Lan trở thành một quốc gia thịnh vượng mà chẳng phải đối đầu với bất kỳ ai. Có đáng học tập không?

Nhìn những giáo sư, tiến sĩ sử học của chúng ta đang cố gắng chứng minh Lưỡng Quảng, Hải Nam là của Việt Nam và lên gân tinh thần dân tộc như muốn nhắn nhủ con cháu mai sau phải lấy lại cho bằng được, mà thấy lo cho tương lai nước Việt. Một quốc gia nhỏ tỏ ra cực đoan trong đối ngoại với một nước láng giềng khổng lồ thì kết cục sẽ trở thành bãi chiến trường. Ukraine đang là ví dụ sắc nét cho điều đó.

Hãy coi sự trỗi dậy của Trung Quốc là một con sóng. Đừng né nó, càng không nên cố gắng đương đầu chống lại nó, mà hãy tập cách lướt trên nó.

Tin hay không tùy bạn, tương lai của đất nước, dân tộc chúng ta, phụ thuộc vào cách chúng ta "chơi" với Trung Quốc như thế nào.

Và đương nhiên, kẻ bẩn tính, cực đoan, trong bất kỳ cuộc chơi nào, sẽ không bao giờ có quà."

***

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2015

Cái lợi của cục ...ứt...!!!


Tháu của thằng nào trên mạng - đek biết, cứ dùng...
Mờ sáng ra đường đã thấy một chú CSGT hớn hở đứng bên một bác mặt mũi méo xẹo, trông rất nhà quê đi xe Tàu biển ngoại tỉnh. Mình thấy bác rất tội nghiệp. Xe đầy đủ hai gương, vừa khúm núm trình bày, đầu vẫn úp nồi cơm điện…
Không hiểu vì sao mình lại hơi phanh xe và bị bác đằng sau hôn cho một cái vào đít. Rồi bác mắng mình là “đi như cứt”. Định bảo bác rằng “cứt không nên nhổ ra tuỳ tiện như vậy”, nhưng nghĩ nào lại thôi.
***
Những năm gần đây mình đi xe rất ngoan. Còn ngày trước thì không như vậy. Chẳng bao giờ mình chấp hành luật cả. Đèn đỏ, ngược chiều, kẹp ba, kẹp bốn… Chỉ có điều không bao giờ mình bị các chú CSGT xử cả!
Nói nhiều người không tin, vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn. Đối với các chú CSGT HN thì mình đã nghiên cứu kha khá kỹ. Ở địa bàn tàng long ngoạ hổ như HN. Một m2 có tới 7 quí tử con quan lớn và ba thằng đầu trâu trán khỉ thì các chú rất khôn. Mình liệt các chú vào hạng “biết mềm nắn rắn buông”. Tức là trong đầu các chú luôn luôn có suy nghĩ “chẳng dại gì dây với cứt”.

Thế nên muốn các chú không đụng tới thì mình phải tự biến mình thành cứt. Phải hổ báo một chút, phải quí tử một chút, phải nghiện ngập một chút. Hoặc phải cave một chút(rất lạ là cave cũng không bị các chú bắt bao giờ. Có thể các chú sợ mấy em nó nhớ mặt rồi hôm sau đi hát nó không cho sì tơ).
Kiểu thế này,
Có một lần mình ra bến xe Nước Ngầm đón ba đứa em ở quê ra. Vì tiếc tiền xe ôm nên mình kẹp bốn.
Mình nói mấy đứa cởi hết áo ra. Thấy bọn nó ngơ ngác, mình bảo:
– Muốn công an không bắt thì cởi mau.
Bọn nó càng không hiểu nhưng vẫn cởi. Và mình rất hài lòng khi thấy thằng nào cũng ngáo ngáo ngơ ngơ, lại có hai thằng ốm đói giơ xương như nghiện.
Một đứa hỏi mình:
– Sao anh không phải cởi à?
Mình rút cái kính đen đeo lên mắt và nói:
– Tao có kính.
Bọn nó càng không hiểu nhưng không dám nói gì.
Thế là mình đeo cái kính đen, đầu trần, ngửa cái mặt lên trời chở ba thằng “nghiện” cứ giữa đường mà đi. Ngã ba, ngã tư đèn đỏ cứ dừng đúng chân các chú CSGT rồi… ngắm mặt trời và chửi đổng vài câu địt mẹ, địt cha. Mình đi tận đến Cầu Đuống cũng chẳng có chú nào thèm hỏi.
Cũng chính vì vậy, bây giờ lỡ có ai chửi mình là cục cứt thì mình cũng thấy bình thường. Cục cứt cũng có cái lợi của nó!

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Hôn nhau một phát dậy thì... cả đôi.

Vác từ bên thằng Phọt phẹt về.


"Năm anh em như năm cái tên - cái nết ở ăn mỗi người một tính".
Hình trên minh họa lời ca
Lính xe tăng khác chó nhà, tất nhiên.



Hoan hô nhà báo cách mang ( aka mạng)
Mồm ông y hệt lộn làng ôi thiu.



Chó khôn phải ngủ chuồng khôn
Người khôn phải biết ngửa lồn đúng nơi.



Mùa thi Lan - Điệp phân ly
Hôn nhau một phát dậy thì... cả đôi.



Chết cười với nước Việt ta
Khi mà đạo chích đều là anh em.



Gái xinh phải mướt thế này
Khoe đi kẻo hết những ngày còn xuân.



Gác chân thăm khám bệnh nhân
Bác sĩ ăn một xô phân đã đời.



Đờ - mi một cú khỏa thân
Gái ngoan ê ấp che phần... mực khô.


Di sản mà đã to à
Sinh sản ấy mới thật là lớn lao.



Hổ mang đang thở phì phì
May không phun nọc từ bi đại đồng.



Hoan hô thày giáo Văn Như
Cương cứng chả khác thượng thư nhập triều.



Mẹ khỏe con lại còn ngoan
Nom yêu hơn cả gái xoan chửa chồng.



Trông cây nghĩ thật buồi nguồi
Người già thì cũng khác buồi gì đâu.


Buội đò với chị Vó Tu
Sướng thì sướng thật nhưng cu chóng cùn.



Đái đường thuộc bệnh quốc gia
Việt nam thuộc tốp rất là trên cao.



Sinh ra làm kiếp ma- nơ
Canh cho thiên hạ ngủ mơ ban ngày.

Danh sách 1 số Quán ăn ngon Đồ ăn ngon ở Hà Nội

   Qua một thời gian vác mõm đi ăn một góc Hà Thành (cũ thôi nhé), anh tạm thống kê ra đây một số điểm có thể vác gấu, gái, rau hay cái xxx gì cũng được đến mà bú liếm:

1. Chuyên các loại bánh Huế : Nhà hàng Làng tôi - Ẩm thực cố đô Số 5 ngõ 83 - Trần Duy Hưng - Cầu Giấy - Hà Nội


2. Chuyên Ẩm thực 3 miền : Quán May - 1073 - Đê La Thành - Đống Đa - Hà Nội

-Bống - Ẩm thực 3 miền Địa chỉ: 9 Bùi Thị Xuân, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội

3. Chuyên lẩu ngon:

- Vị Ngon - 112 - Triệu Việt Vương - Hai Bà Trưng - Hà Nội

- Nhà hàng lẩu ngon Quán May - 1073 - Đê La Thành - Đống Đa - Hà Nội

- Nhà hàng lẩu ngon Làng tôi - Ẩm thực cố đô Số 5 ngõ 83 - Trần Duy Hưng - Cầu Giấy - Hà Nội

- Nhà hàng Lẩu ngon Thái Hưng Lâu, 17A Đường Tống Duy Tân, Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

4. Chuyên vịt cỏ vân Đình : Đường 30 - Linh Đàm - Hoàng Mai - Hà Nội

- Chuyên Vịt Cỏ Vịt Vân Đình - Đường Chiến Thắng - Hà Đông - Hà Nội

5. Phở Ngon - Phở Bát Đàn, Phở Lý Quốc Sư

6. Buffet

- Nhà Hàng Sen - Tây Hồ - Hà Nội

- Nhà hàng Long Vĩ - 175 - Nguyễn Thái Học, Q.Ba Đình, Hà Nội

-Buffet Việt , Số 1A - Tăng Bạt Hổ - Hai Bà Trưng - Hà Nội

- Buffet Vặt 11 Hàng Chĩnh 11 Hàng Chĩnh, Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

- Buffet Ngon 21/41 Trần Duy Hưng, Quận Cầu Giấy, Hà Nội

- Buffet Tám 25B12 Trần Hữu Tước, Quận Đống Đa, Hà Nội

- Buffet Sen Hồng Bích Tầng 3, TTTM Savico Megamall Long Biên, Quận Long Biên, Hà Nội
7. Chuyên thịt chó :

- Thịt Chó Việt Trì Cơ sở 4 -326 Nguyễn Trãi Hà Nội

- Thịt chó 7 món - Số 5 - thụy khê - Hà Nội

- Thịt chó Phương Thanh - Giải Phóng - Hà Nội

- Đặc sản thịt chó Việt Trì - 107 Nguyễn Chí Thanh Hà Nội

- Quán Nhà Sàn – Thịt chó Trần Hội - 251 thụy khê Hà Nội

- Nhà hàng Quang Hương Thịt chó gia truyền - 61 hàng lược Hà Nội

8. Chuyên cá ngon:

- Cá lăng Toàn Thắng, 445 Bạch Đằng - Hà Nội

- Cá lăng Hồng Nhung, 34A Trần Phú - Hà Nội

- Cá lăng Việt trì, 588 Lạc Long Quân - Hà Nội

- Chả cá Lã Vọng, 14 Chả Cá - Hoàn Kiếm - Hà Nội

9. Ốc ngon Hà Nội

- Quán Ông già -31 Tô ngọc Vân - Hà Nội

- Phương Nguyên - Tô Ngọc Vân - Hà Nội

- Đức Mười - Liễu Giai - Hà Nội

- Ốc luộc lá chanh - 1 Đinh Liệt - Ngã 3 Quan Thánh -Phan Huy Ích - Hà Nội

- Ốc luộc - chợ Thành Công - Hà Nội

- Ốc xào cả vỏ - Ngõ chợ Kim Liên - Hà Nội

- Ốc xào kiểu Hải Phòng - Nguyễn Huy Thiệp - Hà Nội

- Ốc xào - Đê La Thành - Ba Đình - Hà Nội

- Ốc luộc - Núi Trúc - Lò Sũ - Liễu giai - Hà Nội

- Quán Ốc Nóng Lân Bình - ở 18 Hàng Bè - Hà Nội

10. Đặc sản lợn mán

- Nhà hàng Sơn Lâm - Số 5 ngõ 37 - Trần Quốc Hoàn - Cầu Giấy

- Quán May - 1073 - Đê La Thành - Đống Đa - Hà Nội

- Nhà hàng Brothers Garden - 22 Âu Cơ, Tây Hồ, Hà Nội

11. Đặc sản Nem – Nộm ngon

- Nem cuốn - Lý Quốc Sư - Hà Nội

- Nem tai, Bà Hồng – 74 Cầu Gỗ,Hà Nội

- Nem chua nướng, hàng Cót,Hà Nội

- Nem chua rán, Ngõ Tam Thương,Hà Nội

- Nem Phùng, 30 hàng Bún,Hà Nội

- Nem tôm chả vịt, Ngõ yên Thái,Hà Nội

- Nem chua rán, Cửa Bắc, Hàng Bông, Trần Quốc Toản,Hà Nội

- Nem chua nướng, ngã 4 Hàng Bồ-Hàng Bạc,Hà Nội.

- Nộm bò khô, 25-27 Hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội

12. Kem - Hà Nội

- Kem Tràng Tiền, ngã tư Tràng Tiền-Ngô Quyền, Hà Nội

-Kem chua New Zeanland, Lý Thường Kiệt , Hà Nội

- Bốn mùa, 95B Quán Thánh, Hà Nội

13. Các quán nhậu ngon

- Ẩm thực 3 miền, Quán May 1073 Đê La Thành,Ba Đinh, Hà Nội

- Quán Bia cây bàng ngã 3 Lý Quốc Sư – Hà Nội ngồi vỉa hè phố cổ như Tây ba lô, nhiều món ăn lạ, sướng nhất là món lẩu chim, giá bình dân

- Bia hơi, 19 Bùi Thị Xuân, Hà Nội phục vụ theo sở thích (thịt chó , Baba, Chim cò các loại ..

- Phương Nguyên/Phượng Hằng/Phương Thúy, Quảng Bá Hà Nội (Giá hơn bìnn dân)

- Bán đảo Tây hồ, 292A Lạc Long Quân Hà Nội

- Green Tomato, 115 Trần Hưng Đạo Hà Nội

- Nhậu, Cửa Nam, Hai Bà Trưng Hà Nội

- Quán nhậu bên sông, Phúc Tân Hà Nội

- Bia hơi A2/Pacific, Ngọc Khánh Hà Nội

- Chương Dương Quán Lá, 138 Nguyễn Văn Hà Nội Cừ 8273109

- Bia Lan Chín, Tông Đản Hà Nội

- Bia Hải Xồm, Giảng Võ Hà Nội (nhậu có văn hoá- ko xô bồ!)

- Nhà hàng lẩu ngon Làng tôi - Ẩm thực cố đô Số 5 ngõ 83 - Trần Duy Hưng - Cầu Giấy - Hà Nội

14. Pizza ngon

- Nhà Hàng Pizza & Calzone 15 Hàng Giấy, Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội

- Pizza Hoa Ý - Láng Hạ 87 Láng Hạ, Quận Ba Đình, Hà Nội

- Nhà Hàng Mr.Pizza 1 Triệu Việt Vương, , Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội

- Pizza Hut - Savico Megamall Tầng 3 - Savico Megamall 7-9 Nguyễn Văn Linh, Quận Long Biên, Hà Nội

- Pizza Box - Pizza, Mì Ý Mgon Hà Nội 227 Trần Đại Nghĩa, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội

- Pizza Home 43 Cửa Bắc, Quận Ba Đình, Hà Nội

- Nhà Hàng Pizza Company 333 Cầu Giấy, Quận Cầu Giấy, Hà Nội

- Teeny Pizza - Cửa Bắc 43 Cửa Bắc, Quận Ba Đình, Hà Nội

15. Nhà hàng Hải Sản

- Nhà Hàng Hải Sản 357 357 - 359 Nguyễn Khang, Quận Cầu Giấy, Hà Nội

- Nhà Hàng Hải Sản Nha Trang 209 Xã Đàn, Quận Đống Đa, Hà Nội

- Hải Sản Bình Dân Quán 65 Hồ Đắc Di, Quận Đống Đa, Hà Nội

- Nhà Hàng Hải Sản 357 357 - 359 Nguyễn Khang, Quận Cầu Giấy, Hà Nội

- Nhà Hàng Lã Vọng 2A Nguyễn Thị Thập, Quận Cầu Giấy, Hà Nội

- Nhà Hàng Hải Sản Hải Hiền 330 Đê La Thành, Quận Đống Đa, Hà Nội

- Ẩm Thực Ba Miền - Hải Sản 299 111 Trích Sài, Quận Tây Hồ, Hà Nội

- Nhà Hàng Hải Sản 3 Yêu Tinh 23 Lò Đúc, Quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.

   Các men xem còn chỗ nào hay ho hơn nữa thì bổ sung thêm nhé - Chúc các pro ngon xxx.